Chương 10: Dính người

Đoàn người lên xe, đi đến nhà Hà Tuấn Thành.

Ở khu nhà giàu của thành phố C, nhà họ Hà có một tòa biệt thự độc lập nằm ở chỗ này.

Ban đầu nhà họ Hà cũng giống như nhà họ Hoa, không thể nói là nghèo, nhưng cũng tuyệt đối không phải là giàu có, năm xưa cha mẹ Hà ra ngoài dốc sức làm việc, hơn mười năm qua đã thành lập được một nhà máy lớn.

Đoàn người Hoa Cảnh Thư đến nhà họ Hà thì vừa vặn đã là gần buổi tối.

Bà Hà và ông Hà cố ý tan tầm sớm để nghênh đón hai ba con Hoa Cảnh Thư.

Nhìn thấy hai người xấp xỉ tuổi ông bà, có thể là do Hoa Chức Chức nhớ nhung ông bà mới vừa ly biệt nên không phải dính ở trên người bà Hà, thì là dính ở trên người ông Hà, như là một miếng dán thành tinh, cho dù Hoa Cảnh Thư có muốn xé thế nào cũng không xé xuống được.

Người trung niên thích nhất là được bạn nhỏ dính dính mình.

Vốn Hoa Chức Chức đã rất đáng yêu, hiện tại người bạn nhỏ này lại dính lấy bọn họ khiến bọn họ càng cảm thấy đứa nhỏ đáng yêu.

Buổi tối lúc ăn cơm, Hà Tuấn Thành nói: “Tôi đã liên lạc với nhà trẻ rồi, ngày mai cậu cứ dẫn Hoa Hoa đi xem, hoàn cảnh ở đó cũng không tệ lắm.”

Hoa Cảnh Thư nói cảm ơn, gật gật đầu.

Nhà trẻ Bối Bối.

Nhà trẻ bình thường đi học từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều, nhưng nhà trẻ này có thể gửi gắm con cái từ tám giờ sáng đến tám giờ tối thuận tiện cho cha mẹ làm việc, hiện tại coi như khuyến khích phụ nữ có thể đi làm nhiều hơn, không nên bị con cái trói buộc.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, bà Hà ôm bạn nhỏ đi ra ngoài biệt thự, phía sau hai người còn có một con ngỗng béo, vừa đi vừa dừng trong tiểu khu, mỗi khi chạm mặt hàng xóm thì lại dừng lại nói chuyện với nhau một phen.

Sau đó, bà Hà liền thấy được một màn làm cho bà rất rung động, một con ngỗng, một con ngỗng mập hai tuổi, đuổi theo Husky nhà hàng xóm chạy như điên.

Bé con vồ lấy hai con chó nhỏ, nhanh nhẹn bò xuống từ trong lòng bà Hà, đuổi theo phía sau ngỗng trắng đang bóp cổ Husky, dã tính mười phần.

Một trận ngỗng bay chó nhảy, sau khi các loại lông bay loạn, chiến thắng thuộc về Hoa Chức Chức và Hoa Mập Mạp, sau đó lạch bạch chạy về phía bà Hà, một người một ngỗng chia ra ôm lấy một chân của bà ấy.

Bà Hà theo bản năng ôm lấy Hoa Chức Chức, chờ đến khi bà ấy kịp phản ứng thì, vậy mà bà ấy lại cũng ôm cả Hoa Mập Mạp lên.

Quả thực là có độc mà.

Trước hôm nay, bà ấy chưa bao giờ nghĩ việc mình sẽ ôm một con ngỗng.

Trên đường trở về biệt thự, bà ấy lại đυ.ng phải một người hàng xóm trong tiểu khu, sau đó liền nghe nói, tin tức về hai nhóc con chiến đấu bá vương của nhà họ Hà đã nhanh chóng truyền ra khắp khu vực này.

Khóe miệng giật giật, bà Hà ôm một người một ngỗng trở về.

Vừa lúc đến giờ ngủ buổi tối, Hoa Chức Chức liền dính trên người Hoa Cảnh Thư không chịu xuống.

Cho dù Hoa Cảnh Thư đi toilet, một người một ngỗng cũng phải đẩy cửa toilet nhìn trộm Hoa Cảnh Thư.

Mãi đến khi Hoa Chức Chức đi vào giấc ngủ, mới tính là an tĩnh.

Ngỗng mập kêu cạc cạc, Hoa Chức Chức ở nơi nào, nó sẽ ở nơi đó, kêu kêu rồi làm ổ ở trên thảm cùng nhau ngủ.