Chương 11: Được cưng chiều vô pháp vô thiên

Chỉ chớp mắt, đã đến ngày hôm sau.

Hoa Cảnh Thư dậy sớm, cố gắng mang Hoa Chức Chức vào toilet.

Người bạn nhỏ không muốn rời giường, cuộn chăn không chịu nhúc nhích, cố gắng chui vào dưới giường, Hoa Cảnh Thư kéo đứa nhỏ ra, thay bỉm, mạnh mẽ mang vào toilet, rửa mặt đánh răng cho cậu bé.

Toàn bộ quá trình Hoa Chức Chức đều nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng hành động dưới sự chỉ huy của ba.

Cho đến khi nhìn thấy Hà Tuấn Thành, mới có chút tinh thần.

Cái chân ngắn của bé chạy cộc cộc, đi tìm ông Hà, bà Hà nói chào buổi sáng, sau đó được hai người lớn tay trong tay mang đến nhà ăn, ngỗng béo phía sau “cạc cạc cạc” đi theo.

Người hầu nhà họ Hà đã làm xong bữa sáng, bày mâm lên bàn.

Hoa Cảnh Thư thắt yếm cho bạn nhỏ, để cho bạn nhỏ tự mình ăn cơm.

Bạn nhỏ bĩu môi, hoàn toàn không có ý định cầm đũa, đứng lên từ trên ghế, cơ thể nhỏ nhắn ghé vào trên đùi bà Hà.

Nụ cười trên mặt bà Hà càng sâu.

Bà ấy đã lớn tuổi rồi, càng không có sức đề kháng gì với những thứ dễ thương, bà ấy cười ha hả ôm lấy bé con, định đút cơm cho bạn nhỏ.

Hoa Cảnh Thư nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Hoa Chức Chức, nói: “Hoa Hoa, xuống đây, đừng quấy rầy bà Hà, bà Hà cũng phải ăn cơm, con lại đây tự mình ăn đi.”

Hà Tuấn Thành lập tức nói: “Cảnh Thư, cậu đừng như vậy, Hoa Hoa còn nhỏ, bón ăn cũng không có gì, hơn nữa bây giờ còn là buổi sáng.”

Còn không đợi Hoa Cảnh Thư nói gì, bà Hà nói: “Đúng vậy, đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể để cho nó tự mình ăn cơm chứ.” Bà ấy nói xong, bắt đầu đút từng muỗng từng muỗng cho bạn nhỏ ăn.

Mí mắt Hoa Cảnh Thư giật giật, cậu có cảm giác, đứa nhỏ này ở nhà họ Hà nhất định sẽ được cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

Ngón tay bé con chỉ ở đâu, bà Hà liền đút cái đó, thỉnh thoảng ông Hà ở một bên cũng muốn đút một miếng, Hà Tuấn Thành còn liên tiếp nhét đồ vào trong bát của bé con.

Sau đó...

Người nhà họ Hà lại một lần nữa ý thức được, bạn nhỏ Hoa Chức Chức thật sự rất có sức ăn, tuổi còn nhỏ nhưng ăn tốt, hơn nữa còn không kén ăn.

Ăn sáng xong, bà Hà, ông Hà phải đi làm.

Hà Tuấn Thành xin nghỉ một ngày, cả ngày làm bạn với hai ba con Hoa Cảnh Thư.

Hoa Cảnh Thư ôm bạn nhỏ lên lầu, thay quần áo cho cậu bé.

Mở vali ra, trong đó có vài bộ áo bông đỏ thẫm do bà Hoa tự tay làm, hoa văn trên mỗi một cái áo khoác đều hơi khác nhau một chút.

Nghiêm túc mà nói, mắt thẩm mỹ của Hoa Chức Chức thật ra rất trực tuyến.

Cũng không thể không online.

Có một người ba ruột chỉ cần phong độ không cần ấm áp, mắt thẩm mỹ của Hoa Chức Chức cũng vô cùng tốt, chẳng qua cậu bé từ khi lớn lên cho tới bây giờ mới nhìn thấy trang phục thiếu nhi phổ biến đều là áo bông đỏ thẫm, cho nên hiện tại thẩm mỹ của bé chính là nhìn xem hoa văn trên cái áo bông đỏ thẫm nào là đẹp nhất.

Cậu bé ngồi dưới đất, lấy ra áo bông mẫu đơn đỏ thẫm trên nền đỏ từ rương hành lý, giọng non nớt nói: “Ba ba, muốn mặc cái này, hoa văn trên cái này đẹp nhất!”

Hà Tuấn Thành đứng ở một bên nhìn, thán phục nói: “Oa, những cái áo bông màu đỏ thẫm này chú nhìn qua cảm thấy chúng giống nhau như đúc, vậy mà Hoa Hoa còn có thể nhận ra điểm khác nhau sao?”

Hoa Cảnh Thư gật đầu, nói: “Ừ, thằng bé có thể nhận ra.”

Hà Tuấn Thành: “Thật giỏi.”