Chương 12: Bảo bối nhỏ siêu cấp thông minh

Hoa Cảnh Thư dựa theo yêu cầu của bạn nhỏ, thay quần áo cho cậu bé, sau đó lại chải tóc cho cậu bé theo yêu cầu của bé con.

Nhưng bạn nhỏ vẫn không thỏa mãn, cậu bé chỉ chỉ lông mày của mình, yêu cầu được tô đỏ.

Hoa Chức Chức sinh ra trắng trẻo đáng yêu, tuy nói ăn mặc quê mùa, ở giữa mặt mày lại điểm lên một vệt đỏ nhưng không chỉ không quê mùa, ngược lại thoạt nhìn linh động đáng yêu, chẳng qua, Hoa Cảnh Thư vẫn từ chối yêu cầu của bạn nhỏ.

Hoa Cảnh Thư nhéo nhéo gò má Hoa Chức Chức, nói: “Không được, hôm nay ba dẫn con đi nhà trẻ, những bạn nhỏ khác đều không trang điểm nên con cũng không thể trang điểm.” Dừng một chút, anh còn nói: “Hơn nữa, ba cũng không có đồ trang điểm.”

Hoa Chức Chức bĩu môi, cậu bé vỗ vỗ hai má của mình, nói: “Má Hoa Hoa phải hồng hồng.”

Hoa Cảnh Thư cười nói: “Cái này cũng không được, đây cũng là trang điểm.”

Hoa Chức Chức dường như phải chịu tủi thân, cơ thể nhỏ lung lay lắc lư.

Thấy ba ba thờ ơ, Hoa Chức Chức “hừ” một tiếng, quay ra nhằm về phía Hà Tuấn Thành, ôm lấy chân anh ta.

Hà Tuấn Thành bế bạn nhỏ lên.

Hai người lớn mang theo một bé con đi ra ngoài, dựa theo ý nghĩ ban đầu của bọn họ vốn cũng không định mang theo ngỗng béo, chẳng qua ngỗng béo không chịu tách ra khỏi Hoa Chức Chức, cứ chạy theo xe, vỗ vỗ cánh đi theo.

Bề ngoài thoạt nhìn thân hình Mập Mạp nghiêng nghiêng ngả ngả tựa hồ rất chậm, nhưng mà hai cái chân nhỏ chạy sắp xuất hiện tàn ảnh lại vững vàng đi theo phía sau xe.

Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể ôm ngỗng béo vào ghế sau.

Một con một ngỗng rưng rưng nhìn nhau, ôm thành một đoàn.

Hà Tuấn Thành nói: “Nhất định là Mập Mạp thành tinh rồi? Nếu không sao tốc độ của nó sao lại nhanh như vậy được?”

Hoa Cảnh Thư nói: “Cha tôi từng mang Mập Mạp đi tiến hành kiểm tra đo lường, bọn họ nói là không có dị hóa.”

“Hình như cũng đúng, động vật bây giờ thông minh hơn trước kia nhiều.” Hà Tuấn Thành cảm thán, còn nói: “Tình cảm Hoa Hoa và Mập Mạp tốt như vậy, sau này Hoa Hoa đến nhà trẻ, bọn họ sẽ phải tách ra đúng không?”

Hoa Cảnh Thư nhíu mày: “Đây là chuyện không có cách nào.”

Trong lúc hai người nói chuyện, xe một đường chạy ra khỏi khu biệt thự, tiến vào đường cái.

Trên đường phố ngựa xe như nước, hai bé con vốn còn ôm nhau đã buông ra, cả hai bám vào cửa sổ thủy tinh nhìn cửa hàng rực rỡ muôn màu hai bên đường phố.

Vừa vặn, đèn đỏ, xe dừng lại, giọng nói sốt ruột của Hoa Chức Chức kêu lên: “Ba ba! Ba ba! Quần áo!”

Hoa Cảnh Thư thuận theo phương hướng Hoa Chức Chức chỉ nhìn lại, đập vào mắt chính là cửa hàng quần áo trẻ em, quần áo trẻ em trên bảng hiệu đẹp hơn áo bông đỏ thẫm nhiều.

Đèn xanh.

Dưới tiếng còi xe thúc giục phía sau, xe tiếp tục chạy, không bao lâu lại là một cái đèn xanh.

Hoa Chức Chức vỗ vỗ Hoa Cảnh Thư, dùng đầu ngón út chỉ nói: “Ba ba, mỹ kiều kiều!”

Hoa Cảnh Thư thuận theo ánh mắt Hoa Chức Chức nhìn lại, đập vào mắt chính là biển quảng cáo thật lớn, chính là biển quảng cáo ngày hôm qua bọn họ nhìn thấy ở trạm xe lửa.

Hà Tuấn Thành nhìn về phía Hoa Chức Chức trên ghế sau, nói: “Bảo bối nhỏ nhà ai, tuổi còn nhỏ mà đã biết nhận biết người đẹp rồi?”

Hoa Chức Chức cười khanh khách, thanh âm nũng nịu trả lời: “Hoa Hoa là bảo bối nhỏ siêu cấp thông minh nhà ba ba!”