Chương 13: Bong bóng

Hà Tuấn Thành “Phốc” một tiếng cười ra tiếng.

Xe tiếp tục chạy, mãi đến khi không còn nhìn thấy biển quảng cáo nữa, Hoa Cảnh Thư mới thu hồi ánh mắt.

Chín giờ sáng, xe dừng trước cổng ở nhà trẻ Bối Bối.

Xung quanh đã có rất nhiều xe dừng lại.

Nơi như nhà trẻ không thể mang theo thú cưng đi vào, sau khi ôn tồn thương lượng với ngỗng béo một phen, bọn họ để ngỗng béo lại trong xe, hai người lớn mang theo Hoa Chức Chức xuống xe, tiến vào nhà trẻ Bối Bối.

Thỉnh thoảng cũng có bạn nhỏ được phụ huynh đứa đến mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía Hoa Chức Chức, nhìn thấy bộ áo bông đỏ thẫm cậu bé mặc ở trên người lập tức cười thành tiếng.

Ánh mắt Hoa Chức Chức tò mò nhìn các bạn nhỏ khác.

Thôn nhà họ Hoa nơi Hoa Chức Chức lớn lên cũng có trẻ con, nhưng rất ít, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy nhiều bạn nhỏ tụ cùng một chỗ như vậy, cảm giác rất mới lạ.

Hà Tuấn Thành đã sớm liên lạc với nhà trẻ Bối Bối.

Bọn họ mang theo Hoa Chức Chức tiến vào phòng hiệu trưởng, thảo luận chuyện liên quan.

Việu trưởng Trương là một người đàn ông thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ, cười rộ lên có lực tương tác mười phần.

Hoa Chức Chức mới hơn ba tuổi một chút, dựa theo tuổi của cậu bé thì chỉ có thể vào lớp nhỏ nhất, trong lớp có tổng cộng tám bạn nhỏ, có hai giáo viên luân phiên chăm sóc.

Việu trưởng Trương nói: “Tôi dẫn các cậu đến phòng học lớp nhỏ xem.”

Ra khỏi văn phòng, trên hành lang có bọt bong bóng phiêu đãng trong không trung.

Ánh mặt trời cách lớp thủy tinh chiếu vào, mạ lên bọt một tầng hào quang bảy màu sắc rực rỡ, đây gần như là thứ các bạn nhỏ thích nhất.

Hai đồng tử của bạn nhỏ Hoa Chức Chức sáng ngời, buông tay Hoa Cảnh Thư ra, đuổi theo bong bóng.

Trên hành lang ngoại trừ Hoa Chức Chức ra, còn có các bạn nhỏ giống như Hoa Chức Chức, đuổi theo chụp bong bóng.

Hoa Cảnh Thư sải bước, ôm lấy Hoa Chức Chức đang đuổi theo bong bóng.

Đoàn người xuống lầu, không còn nhìn thấy bong bóng đâu nữa.

Hai bàn tay nhỏ bé của Hoa Chức Chức ôm lấy cổ Hoa Cảnh Thư, làm nũng nói: “Ba ba, đó là cái gì vậy?”

Hoa Cảnh Thư nói: “Đó là bong bóng.”

Hoa Chức Chức chớp chớp mắt, vẻ mặt hướng tới: “Ba ba, Hoa Hoa muốn bong bóng!”

Hà Tuấn Thành nói: “Hoa Hoa bảo bối hôn nhẹ chú một cái, chú sẽ mua cho cháu.”

Sau đó, mọi người liền thấy Hoa Chức Chức phản ứng nhanh chóng, trực tiếp rướn người từ trên người Hoa Cảnh Thư, chuẩn xác nhào tới, nhào vào người Hà Tuấn Thành, mãnh liệt hôn chụt chụt mấy cái.

Nụ cười trên mặt Hà Tuấn Thành càng sâu, vỗ vỗ bạn nhỏ, nói: “Được rồi được rồi, đừng hôn nữa, chú mua cho cháu.”

Trong lúc nói chuyện, ba người lớn mang theo Hoa Chức Chức tiến vào một lớp học ở lầu ba.

Tổng cộng có mười hai lớp, các lớp khác nhau lấy tên khác nhau để đặt tên, Hàn Mai, U Lan, Thanh Trúc, Thu Cúc...

Viện trưởng Trương nói: “Bé con sẽ chuyển vào lớp Thanh Trúc.”

Hoa Chức Chức chớp chớp mắt to, hai tay ôm cổ Hà Tuấn Thành, ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh.

Không chỉ có cậu bé, có thể ý thức được phải có bạn nhỏ mới sắp nhập học nên một đám bạn nhỏ từ trong phòng học nhô cái đầu nhỏ ra, len lén đánh giá Hoa Chức Chức.