Chương 16

Vốn dĩ Thời Niệm nói chuyện đã không được nhanh nhẹn mấy, suýt chút nữa đầu lưỡi đã xoắn lại: "Su… Shu… Váng sữa."

Dịch Lê: "..."

Hai người một mắt to một mắt nhỏ nhìn nhau. Úc Lộ Hàn khụ một tiếng, hỏi han anh ấy: "Dịch Lê, sao cậu lại ở tầng một thế?"

Dịch Lê là nghiên cứu viên cấp S của hệ không gian, với cấp bậc này của anh ấy đáng ra phải làm việc ở tầng bảy, hôm nay bắt gặp anh ấy tại tầng một thế này thật đúng là hiếm thấy.

"Tôi tan làm." Mặt của Dịch Lê vẫn không có chút biểu cảm nào như cũ. So với biểu cảm sinh động của Khắc Lai Tư đang ở bên cạnh thì anh ấy trông còn giống humanoid hơn ấy chứ: "Chuẩn bị về nhà."

Úc Lộ Hàn xem thời gian trên trí não.

Màn hình hiển thị: 10:25

Giọng nói của Úc Lộ Hàn có sự nghi ngờ: "Bây giờ mà tan làm à?"“Ừ.” Dịch Lê gật đầu, âm thanh đều đều, “Là tôi chọc giận ông chủ, ông ấy bảo tôi cút ra ngoài, cho nên tôi xin nghỉ làm.”

Úc Lộ Hàn: “...”

Thời Niệm: “...”

Nói xong, Dịch Lê bước thẳng vào trong mà không ngoảnh lại và rời khỏi tháp Apsu, giống như mọi cá thể trong xã hội tan làm đúng giờ.

Tính tình của Thời Diệc Vũ trước giờ không tốt, anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất rõ ràng trong mọi việc, thậm chí mỗi cái bình của Thời Niệm đều được anh xếp gọn gàng.

Nếu sau khi uống hết cả bình sữa mà còn lại một chút dưới đáy bình, Thời Diệc Vũ sẽ nhìn chằm chằm cậu bé, đôi mắt xếch xinh đẹp híp lại đầy nguy hiểm, cho đến khi Thời Niệm uống cạn sạch sẽ, mới thỏa mãn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Úc Lộ Hàn ôm Thời Niệm trong tay đi lên tầng cao nhất, nhưng Khắc Lai Tư sống chết không chịu lên, có lẽ là vì cậu ta sợ Thời Diệc Vũ sẽ giáo huấn mình một trận.

Tầng thượng cũng chứa đầy các hình chiếu dải ngân hà, và dải ngân hà này là dải ngân hà Polain, là dải ngân hà cốt lõi của Đế chế.

Nếu ai đó phóng to các hình chiếu hành tinh ảo này, họ có thể thấy rõ rằng mọi nơi trên hành tinh đều có thể tương ứng với thực tế từng nơi một, và Apsu kiểm soát mọi nơi trong đế chế.

"Lão đại, hoàng thất muốn xin huy động một quả cầu Dyson, chúng ta trả lời thế nào?"

"Hoàng gia muốn quả cầu Dyson để làm gì? Mở tiệc tùng, nó có thể sẽ khiến họ nhảy cho đến chết cũng không ngừng điện."

Vị Omega đang nói có mái tóc đen mềm mại, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của anh ấy tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sao, sự dịu dàng đặc trưng của Omega được che giấu bởi sự sắc nét giữa hai hàng lông mày của anh ấy.

Thời Niệm không hề biết những người chú này, nhưng được cha ôm vào lòng, cậu bé dường như có được sự tự tin, gọi Omega dưới biển sao: "Ba ba ~"