Chương 17

Khi Thời Diệc Vũ nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại đi về phía cậu bé, trong khi ba nhà nghiên cứu khác đồng thời quay lại, Thời Niệm không nhịn được muốn tránh ánh mắt của người lạ.

Úc Lộ Hàn vỗ vỗ lưng cậu bé: "Không phải vẫn luôn muốn tìm ba sao?"

“Đúng, con đi tìm ba ba.” Cánh tay nhỏ bé trắng nõn của Thời Niệm ôm chặt lấy cổ Úc Lộ Hàn, lúng túng xoay người lại, cố gắng phớt lờ ba ông chú xa lạ, dang rộng hai tay muốn ôm: “Ba ba, ôm con một cái.”

Omega mặc một chiếc áo khoác lớn màu trắng của phòng thí nghiệm, dáng người mảnh khảnh cân đối tràn đầy vẻ đẹp đẽ, khi đôi mắt phượng sắc bén quét qua con Omega nhỏ, anh có chút mềm lòng tiến lên ôm lấy cậu bé.

Mái tóc đen và đôi mắt đen của Thời Niệm được thừa hưởng từ Thời Diệc Vũ, hai omega xinh đẹp tinh tế được chạm khắc từ cùng một khuôn.

Thời Niệm mừng rỡ ôm lấy cổ Thời Diệc Vũ, trong miệng liên tục gọi "ba ba", cái đầu tóc xù nhỏ của cậu hết lần này đến lần khác dụi dụi vào chiếc cổ mảnh khảnh của anh.

Úc Lộ Hàn quăng ba lô lên băng ghế: "Đồ của thằng bé anh đặt ở đây."

Thôi Diệc Vũ ừ một tiếng rồi đặt Thời Niệm xuống đất, tiếp nhận những lời nói từ Úc Lộ Hàn, đặt một nụ hôn lên mặt Alpha của nhà mình.

Úc Lộ Hàn nhéo nhéo mặt Thời Niệm, xoay người trở về trụ sở quân bộ.

Khi Thời Niệm nhìn thấy ba ba hôn cha, cậu bé cũng kiễng chân lên, đôi mắt lấp lánh.

Cậu bé cũng muốn hôn.

Thời Diệc Vũ hiểu rõ cậu bé, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, ôm lấy cậu: "Không phải ba kêu Khắc Lai Tư đưa con đi chơi sao?"

Thời Niệm ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: "Con nhớ ba ba, con nhớ cha, con không muốn đi chơi."

“Ngày thường con vẫn luôn nháo nhào muốn đi chơi mà.”

Thời Niệm dụi dụi vào khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của Thời Diệc Vũ, nhõng nhẽo nói: "Không, con muốn hai người đưa con đi chơi."

Thế giới của cậu bé rất nhỏ, trong đó chỉ có gia đình, cậu bé rất phụ thuộc vào ba ba và cha mình, mặc dù cậu bé cũng coi Khắc Lai Tư là người thân, nhưng cậu bé chỉ coi cậu ta như một người bạn, điều này khác với những người lớn mà cậu bé có thể dựa dẫm.

Thời Niệm là do Thời Diệc Vũ sinh ra, vì vậy anh tự nhiên sẽ hiểu cậu bé.

Thời Diệc Vũ đành thỏa hiệp: "Được, đợi có thời gian chúng ta dẫn con đi chơi."

Thời Niệm hét lớn một tiếng: "Cám ơn ba ba!"

Ngay khi Úc Lộ Hàn rời đi, ba nhà nghiên cứu cấp cao ngay lập tức vây quanh anh, nhìn Thời Niệm với thái độ nghiêm túc giống lúc quan sát nghiên cứu học thuật.

"Ừm, rất giống, không cần kiểm tra gen."

"Đứa trẻ hai tuổi ý thức độc lập ắt hẳn là rất phát triển, còn cần người lớn ôm sao? Hay là ôm tôi một cái, tôi kiểm tra một chút."