Chương 19

Thời Diệc Vũ vẻ mặt thất thần đi ra khỏi phòng thí nghiệm, mấy phút sau quay lại, trên tay cầm một cây búa.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của các nhà nghiên cứu, Thời Diệc Vũ lần lượt vung búa đập mạnh vào quả cầu sắt bằng kim loại.

“Beng!”

“Beng!”

“Beng!”

Thời Niệm nghe được âm thanh va chạm cực lớn, cơ thể run lên, lặng lẽ đưa tay bịt lỗ tai, giọng nói run run: "Ba ba... Con sợ."

Nhưng giọng nói yếu ớt của cậu bé bị át đi bởi tiếng búa đập.

Dưới sự tấn công vật lý của Thời Diệc Vũ, bề mặt của quả cầu sắt chỉ bị lõm một số hố nhỏ, còn lại vẫn rất cứng cáp chống đỡ lại tác động.

Anh nhìn chằm chằm vào con chip trong vài giây, buông cái búa xuống, đi ra ngoài thêm vài giây nữa, lần này mang theo một khẩu súng.

Trong vài phút tiếp theo, phòng thí nghiệm lờ mờ sáng rực ánh đèn, các loại tiếng súng và pháo kích lần lượt vang lên.

Cuối cùng, quả cầu sắt kim loại đã bị Thời Diệc Vũ bạo hành làm vỡ vụn thành nhiều mảnh, Thời Diệc Vũ mỉm cười, vẫy tay nói: "Cái này còn chưa làm xong đúng không, cầm đi."

Các nhà nghiên cứu lấy con chip ra khỏi đống mảnh vụn với vẻ mặt bàng hoàng, nuốt nước bọt khi họ đến gần Thời Diệc Vũ, dắt nhau chạy ra ngoài.

Hoàn toàn bị dọa đến mềm nhũn chân.

Vũ khí Thời Diệc Vũ sử dụng có độ giật rất mạnh, lòng bàn tay của anh không tránh khỏi bị tê liệt: "Chậc chậc, đáng lẽ tôi không nên để Lão Úc rời đi sớm như vậy, lãng phí thời gian của tôi."

Dường như Thời Niệm vẫn còn nghe được âm thanh lớn vừa rồi, tim đập thình thịch, không khỏi nhìn lên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Thời Diệc Vũ.

Ba vẫn rất đẹp, nhưng cũng dữ dằn.

Nếu so sánh, cha còn không hung dữ bằng ba ba nữa.

Thấy đứa trẻ sững sờ nhìn mình, Thời Diệc Vũ đi đến trước mặt Thời Niệm, bế cậu bé lên, tự mình ngồi lên ghế, để Thời Niệm ngồi lên người mình: "Không hiểu chỗ nào?"

Thời Niệm chỉ vào chữ "π".

Thời Diệc Vũ cầm bút lên, lấy giấy nháp liệt kê chi tiết tỉ mỉ cho cậu bé, về phương diện dạy học, anh cũng cực kỳ giỏi, nhưng đáng tiếc đối tượng dạy của anh lại là một đứa bé hai tuổi.

Giải thích xong, Thời Niệm dùng đôi mắt to trong veo không chút hiểu biết nhìn anh: "Ba, con không hiểu."

Thời Diệc Vũ lấy ra một tờ giấy khác, kiên nhẫn giải thích lại cho cậu bé.

Lần này Thời Niệm vẫn như cũ không hiểu gì: "Ba, con nghe không hiểu, con phải làm sao bây giờ?"

Thời Diệc Vũ: "..."

Nếu Úc Lộ Hàn ở đây, anh ta nhất định sẽ ngăn cản Thời Diệc Vũ liên tục đưa ra những vấn đề này cho Thời Niệm, bởi vì omega nhà anh ta là một người không có nhiều sự kiên nhẫn, một khi sự kiên nhẫn của anh cạn kiệt, hậu quả sẽ rất đáng sợ.