Chương 20

Nỗi kinh hoàng đó điển hình có thể nói đến quả cầu kim loại đã bị đập tan tành kia.

Thời Diệc Vũ thầm nói: Đứa trẻ là do mình sinh ra, cực khổ bao lâu mới sinh được một bảo bối nhỏ, không thể giận cậu bé được...

Thật lâu sau, anh mới nặn ra một nụ cười, xoa xoa đầu nhỏ của Thời Niệm: "... Không sao, khi nào về thì để để cha con nói cho con biết, hoặc là khi anh con nghỉ hè thì hỏi anh con."

Nói ngắn gọn lại là anh đã mặc kệ.

Thời Niệm gật đầu: "Dạ được."

Chiều nay sau khi tan sở, Thời Diệc Vũ đưa Thời Niệm về nhà, Khắc Lai Tư cũng bị anh túm cổ lôi về.

Vừa mới đẩy cửa ra, có một con mèo con màu trắng đang ngồi ở cửa, nó nhẹ nhàng nhảy xuống, cái đuôi mềm mại quét qua hai chân của Thời Diệc Vũ.

“Meo~”

Mèo nhỏ này thuộc giống Chinchilla, nhìn Thời Niệm bằng đôi mắt to tròn, tiếng kêu ngọt ngào, khiến lòng người tan chảy.

Thời Niệm tuột khỏi tay Thời Diệc Vũ, ôm lấy con mèo to béo: "Patch."

Patch lớn hơn Thời Niệm một tuổi, giống Chinchilla mới ba tuổi đã rất lớn, với bộ lông dài bồng bềnh, nó giống như món đồ chơi nhồi bông yêu thích của trẻ con.

Khi Thời Niệm muốn hôn và xoa đầu nó, Patch đã bị ấn xuống đất với vẻ mặt bất lực không có bất kỳ sự phản kháng nào, mèo nhỏ ngoan ngoãn chơi với cậu bé, vẫy cái đuôi bông của mình.

Cậu bé nhỏ hơn con mèo một chút, thở hổn hển ôm con mèo to béo nặng tám cân đến ghế sofa, sau khi Thời Niệm chơi mệt rồi, cậu bé nằm lên bụng con mèo và chạm vào bụng nó: "Béo quá, Patch béo quá."

Khắc Lai Tư cũng ồn ào theo: "Hahaha Patch là một con mèo béo!"

Patch kêu vào mặt họ một cách giận dữ: "Meo meo!"

Chỉ là nhiều lông thôi chứ có mập đâu!

Ba người nhốn nháo nhất tụ lại một chỗ, liếc mắt là có thể nhìn ra động tác của bọn họ, Thời Diệc Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị công việc của mình, trước khi trở về anh còn đi mua một ít rau, vừa hay có thể thử thành quả nấu ăn mới nhất của mình.

Thời Niệm thấy anh vào bếp lấy đồ trong các túi lớn nhỏ, tò mò hỏi: "Ba, ba có đói bụng không? Chờ cha về."

Úc Lộ Hàn thường nấu ăn ở nhà, Thời Niệm chưa bao giờ nhìn thấy ba ba xuống bếp cả.

Sau khi tan làm, Thời Diệc Vũ đeo kính gọng vàng vào, bầu trời sao thu nhỏ lại qua lăng kính, mờ ảo ẩn hiện, anh đã thay chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm ra, bây giờ trên người đang mặc bộ quần áo thể thao giản dị khiến khí chất của anh bớt lạnh lùng và xa cách, trở nên dịu dàng dễ gần hơn.

Thời Diệc Vũ đẩy gọng kính, nói với Thời Niệm.

"Ba ba đi nấu cơm cho con, con ngoan ngoãn chơi cùng Patch nhé."