Chương 20

Trong thùng dụng cụ ông chủ quầy hàng để lại có đá đánh lửa, Phó Tuân chỉ hí hoáy một lát đã hiểu được nguyên lý cơ bản trong việc đánh lửa, bắt đầu dùng đá đánh lửa ma sát với nhau từng chút từng chút một, tạo ra tia lửa trên đống vụn gỗ.

Thấy cháu trai hí hoáy với máy nổ bắp rang còn chưa đủ, thậm chí còn muốn nghịch lửa, ông lão vươn tay muốn ngăn cản nhưng lại hơi do dự.

Ông lão do dự, nhưng Đường Thu luôn đứng ở đó lại không do dự.

Chỉ thấy cục tuyết nhỏ vốn đang yên lặng đứng đợi tại chỗ đột nhiên cử động, đi lên phía trước vài bước. Sau đó, bé cũng học theo động tác ngồi xổm xuống của anh trai đã bóc hạt dẻ cho mình.

Cậu nhóc nhìn như đang vô cùng chuyên chú châm lửa lập tức phát hiện bên cạnh mình bỗng nhiên nhiều thêm một cục tuyết nhỏ, quay đầu lại, vẫn không nói chuyện như cũ, thoạt nhìn dường như đang dùng ánh mắt đặt câu hỏi.

Bé con bên cạnh nắm bắt được tín hiệu một cách thần kỳ, nhìn đá đánh lửa trong tay anh trai rồi lắc lắc cái tay nhỏ xíu: "Trẻ con không, nghịch lửa."

Nói xong tự chỉ mình: "Thu Thu, trẻ con."

Sau đó lại chỉ Phó Tuân: "Anh trai, trẻ con."

Là bảo bối tâm can của cả nhà, từ khi Đường Thu bắt đầu có thể nghe hiểu mọi người nói, bé vẫn luôn được ba mẹ và anh trai dạy về các kiến thức an toàn.

Ví dụ như khi không có ba mẹ ở bên cạnh, cậu bé không được phép nói chuyện với người lạ, cũng không được phép ăn kẹo của người lạ cho.

Lại chẳng hạn như trẻ con không được nghịch lửa vì nó rất nguy hiểm.

Nói xong, bé con dùng giọng điệu non nớt khuyên anh trai không được nghịch lửa lại làm mẫu cụ thể một chút cho Phó Tuân biết rốt cuộc lửa nguy hiểm như thế nào.

Bé mở lòng bàn tay mềm mại mũm mĩm ra, sau đó phồng hai cái má nhỏ nhắn lên, dùng sức thổi phù phù trong lòng bàn tay.

"Trẻ con nghịch lửa, bị thương, sẽ đau."

Trần Mạnh đứng ở vị trí cách hai đứa trẻ vài bước chân nhìn thấy cảnh đó, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng. Tuy Thu Thu còn bé nhưng khi nói đến việc này lại có thể nhớ rõ như vậy, không khó để đoán được những điều họ dạy bé ngày thường bé đều để trong đầu.

Cậu nhóc ngồi xổm ở đó nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra một tia suy tư, nhìn bé con đang cách cậu thực sự rất gần kia, chợt đứng lên đi sang một bên.

Tiện thể cũng dẫn theo cả Đường Thu tránh xa chỗ đặt đá đánh lửa.

Cậu nhóc cách xa đá đánh lửa lại đứng yên bất động. Sau một lúc lâu, đám người đứng phía sau ông lão mới phản ứng lại, cuối cùng cũng có một người phản ứng tương đối nhanh bước lên vài bước, thế chân vào vị trí của cậu nhóc, bắt đầu thao tác máy móc tiếp.

Cạch cạch cạch vài cái, vụn gỗ vốn vô cùng khô ráo bị đá đánh lửa dẫn lửa bốc cháy. Cuối cùng, cái máy quay từng vòng từng vòng một dưới ngọn lửa cũng có phản ứng như khi ông chủ quầy hàng còn ở đây.