Chương 5

Dường như đứa trẻ được mẹ bế nghe thấy động tĩnh, lông mi vừa dài vừa cong như búp bê của bé hơi rung rung, khuôn mặt nhỏ nhắn như búng ra sữa cọ cọ trong lòng mẹ, cuối cùng cũng chịu mở mắt trong tiếng dỗ dành kiên nhẫn của người phụ nữ.

Cũng chẳng trách khi ở nhà ga hai vợ chồng cảnh giác như vậy, dù không bế được đứa trẻ cũng phải dùng chăn nhỏ quấn lại buộc lên người, sợ mình rời mắt một cái sẽ bị bọn bắt cóc bắt mất.

Ngoại hình của cậu bé này thực sự rất đẹp, đôi mắt sau khi mở ra càng sáng lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời sao, vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hội tụ toàn bộ những ưu điểm của Đường Chí Dũng và Trần Mạnh.

Đứa trẻ dụi mắt. Sau khi mở mắt ra, câu đầu tiên mà đứa trẻ nói chính là: "Mẹ ơi, anh trai mua kẹo chưa?"

Bởi một đứa trẻ mới lớn ngần này hoàn toàn không thể hiểu được nguyên nhân phức tạp đằng sau, không biết về lí do của việc anh trai rời khỏi nhà nên ban đầu hai vợ chồng đã lừa bé rằng anh trai phải rời nhà đến trường, vì trường học cách nhà khá xa nên mới không thể trở về thường xuyên. Họ còn hứa với bé Đường Thu rằng, đợi đến khi anh trai trở về sẽ mang cho bé loại kẹo rất ngon.

Ban đầu Đường Thu còn khá vui vẻ. Trong mắt một đứa trẻ mới lớn ngần ấy, từ buổi sáng đến khi trời tối cũng đã là rất lâu rồi. Nhưng đợi đến khi trời tối muộn, anh trai vẫn chưa quay về, cậu bé mím môi, bỗng nhiên không quá muốn ăn kẹo ngon nữa.

Bé muốn anh trai cơ.

Lần này, lúc ngồi trên tàu hỏa lớn tu tu tu, cậu bé lại khóc vô cùng thảm thương. Hai vợ chồng bị tiếng khóc con trai nhỏ làm cho nhói lòng, sau vài lần mới gặng hỏi ra được, hóa ra lý do cậu bé chống cự không muốn ra ngoài như vậy là vì sợ nếu bé và ba mẹ đều đi ra ngoài thì khi anh trai về nhà sẽ không có ai mở cửa cho anh trai.

Bấy giờ Trần Mạnh mới nói với cậu bé, lần này bọn họ ra ngoài chính là muốn đi tìm anh trai. Lúc này cậu bé mới nín khóc, ngay cả việc say xe cũng không sợ.

Hiện giờ vừa mở mắt ra đã hỏi anh trai.

Vì nguyên nhân tuổi còn nhỏ nên thỉnh thoảng Đường Thu nói chuyện vẫn không nói được mấy câu quá dài, nghe như thể bé đang hỏi anh trai có mua kẹo cho cậu không, nhưng hai vợ chồng từng bị cậu bé hỏi qua vài lần đều biết, bé không hỏi có mua kẹo cho bé không mà là hỏi khi nào thì anh trai trở về.

Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.

Trong gió tuyết, một bóng dáng thiếu niên chưa trưởng thành đứng bên ngoài.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này Đường Thu không cần mẹ dỗ cũng từ từ thức dậy, đôi tay nhỏ bé duỗi ra phía trước, tự mình ngồi dậy từ trong lòng Trần Mạnh, còn nhanh chóng nhận lấy khăn ấm mẹ đưa cho lau sạch sẽ khuôn mặt của mình rất kỹ lưỡng.