Chương 6

Lúc cậu bé đang lau mặt, Đường Chí Dũng ngồi trước bếp lò đã bước nhanh đi mở cửa.

Lúc này, ngoài trời đang đổ gió tuyết dữ dội, cả nhà bọn họ lại mới đến thành phố C. Ngoại trừ con trai cả đã không gặp lâu ngày ra, quả thực anh ấy không thể nghĩ ra được đêm tối như này còn ai tới gõ cửa.

Sau khi mở cửa ra, quả nhiên chỉ thấy một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mới mười ba, mười bốn tuổi, trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ đứng ở đó.

Dù đôi bên xa cách lâu ngày nhưng cũng không khiến cho họ trở nên hờ hững với nhau. Sau khi vào phòng, thiếu niên tự tìm chỗ ngồi xuống theo thói quen, nhìn chằm chằm phích nước nóng vừa được rửa sạch và rót đầy nước nóng cạnh góc bàn, bản thân lại ngựa quen đường cũ rót cho mình một cốc nước nóng.

Cậu bé ngồi ở trên giường kia nhìn thấy người tới là ai, ánh mắt lập tức sáng lên, duỗi tay về phía thiếu niên: "Anh trai."

Thiếu niên vốn đang cầm cốc nước nóng làm ấm tay thấy vậy lập tức cảm thấy tốc độ ủ ấm tay của nước nóng hơi chậm, buông cốc nước nóng trong tay xuống, chuyển qua hơ tay trên bếp lò, vừa sưởi ấm vừa nhanh chóng chà xát hai tay.

Lúc sưởi ấm còn không quên quay đầu lại nói: "Trên người anh bây giờ rất lạnh, đợi lát nữa trên người anh ấm hơn rồi sẽ ôm em."

Mùa đông của thành phố C lạnh hơn rất nhiều so với nhà bọn họ ở bên kia, đoán chừng từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu bé kia trải qua trận tuyết rơi lớn như thế này.

Thông thường, người trưởng thành bỗng nhiên chuyển tới một thành phố mới đã không dễ thích nghi được với khí hậu, đối với trẻ con mà nói càng phải chăm sóc cẩn thận hơn mới được.

Từ khi sinh ra, Tần Trạch chính là người chăm nom Đường Thu, sự ăn ý dần được bồi đắp. Có đôi lúc, người làm anh trai như Tần Trạch còn chưa nói hết câu nhưng cậu bé kia vẫn có thể hiểu được một ít.

Chẳng hạn như hiện tại, thấy anh trai tạm thời vẫn chưa bế bé được, cậu bé vốn luôn muốn bế kia lại ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi thật. Trong quá trình chờ đợi còn tiện thể bảo mẹ xoa tay giúp bé.

Vài phút lại trôi qua, ba nuôi lại nâng tay Tần Trạch lên, nói rằng tay đang quá lạnh mà để tiếp xúc nóng đột ngột sẽ dễ bị nẻ da, bấy giờ Tần Trạch mới cảm thấy cả người mình ấm lại. Sau khi cởi chiếc áo dính tuyết gặp nhiệt độ ấm lại tan thành bọt nước trên người ra, Tần Trạch lập tức bước nhanh đến bên cạnh giường, bế đứa trẻ đang ngồi trên giường rất phối hợp giang hai tay ra lên ôm vào lòng.

Đường Chí Dũng và Trần Mạnh yêu chiều con nhỏ, hiện tại, cậu bé kia đã hơn hai tuổi nhưng vẫn uống sữa bột pha theo khẩu phần ăn hàng ngày, bây giờ thiếu niên bế bé lên giống như bế một cục sữa nhỏ mềm mại.

"Anh trai tan học về rồi hả?" Đường Thu được bế ngẩng đầu hỏi.

"Ừm, anh tan học trở về tìm Thu Thu." Tần Trạch nghe vậy gật đầu, cũng cúi đầu: "Anh trai rất nhớ Thu Thu, Thu Thu có nhớ anh trai không?"