Chương 7

Vừa nghe anh trai nói nhớ mình, cậu bé kia lập tức đưa tay ôm anh trai, không chút do dự nói một cách nghiêm túc: "Nhớ anh trai."

Thiếu niên đứng bên cạnh bếp lò nghe vậy cũng càng ôm chặt đứa trẻ được mình bế hơn.

Trong mắt hai vợ chồng mang ý cười, ở bên cạnh nhìn hai anh em ôm hôn nhau thắm thiết phía đối diện, chỉ cảm thấy trái tim rối bời suốt bao ngày qua bỗng chốc trở nên yên bình vào lúc này.

Đường Chí Dũng và Trần Mạnh quen biết nhau từ thuở tấm bé. Hai người xuất thân từ cùng một viện phúc lợi, cũng không cha không mẹ. Khi đó, viện phúc lợi nằm ở một thành phố nhỏ, điều kiện sống rất khó khăn, chỉ có mấy người lớn hoàn toàn không chăm sóc được nhiều đứa trẻ như vậy, có đôi khi muốn ăn một viên kẹo rẻ tiền nhất cũng phải đánh nhau, cũng phải dựa vào tranh giành mà có.

Hai đứa trẻ trạc tuổi nhau bắt đầu ôm nhau để sưởi ấm.

Đến tận sau này, cả hai người lớn lên và lập gia đình như một lẽ đương nhiên.

Đường Chí Dũng là một người đàn ông tốt theo nghĩa truyền thống, có chí tiến thủ, lo cho gia đình, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt. anh ấy và vợ không chỉ là vợ chồng mà còn là người thân không thể chia cắt của nhau từ lâu.

Dưới tình cảnh sau khi kết hôn rất nhiều năm vẫn không có con, vừa khéo trong viện phúc lợi mà hai người lớn lên khi đó có một đứa trẻ chừng sáu, bảy tuổi được đưa tới. Không ít gia đình vốn có ý định chọn đứa trẻ lớn tuổi một chút cũng không quá bằng lòng nhận nuôi cậu ấy, càng đừng nói đến việc từ khi đứa trẻ này được đưa đến vẫn luôn sốt cao, đến bệnh viện gần đó kiểm tra cũng không thấy khỏe lên.

Nếu những đứa trẻ trong độ tuổi này ở viện phúc lợi không được nhận nuôi thì cho dù có qua đời cũng không có chỗ chôn cất đàng hoàng.

Trùng hợp thay, khi đó hai vợ chồng quay về viện phúc lợi làm thủ tục, dù chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua vô cùng tình cờ nhưng ánh mắt của đứa trẻ kia lại tỉnh táo một cách lạ thường khi đối diện với ánh mắt hai người, bên trong chứa đựng khát vọng sống mãnh liệt.

Sau đó, họ cũng không biết vì sao, có lẽ là nhớ lại sự cơ cực của chính bọn họ trước đây, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lúc hai vợ chồng rời khỏi viện phúc lợi, trên lưng Đường Chí Dũng đã cõng một đứa trẻ vẫn đang phát sốt.

Hai người liếc nhau, phát ra tiếng thở dài, Đường Chí Dũng lợi dụng càng xe của nhà xưởng đưa đứa trẻ đến bệnh viện lớn hơn của thành phố, vài ngày sau, cuối cùng đứa trẻ ấy cũng hạ sốt, nhưng có lẽ nguyên nhân là vì sốt cao mấy ngày liền nên đứa trẻ này không nhớ rõ được một số chuyện về bản thân mình.

Chăm sóc đứa trẻ này vài ngày, hai vợ chồng chăm sóc cậu ấy cũng sinh ra chút tình cảm. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ không nhớ gì của cậu ấy, nếu để cậu ấy ở lại viện phúc lợi, hai vợ chồng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đứa trẻ này không thể sống tốt được.