Chương 26: Nay phải đi gặp chú cảnh sát

Thấy bé ăn vui vẻ như vậy Khương Nhược Thần cũng nở nụ cười.

"Ăn từ từ, không vội."

"Đây còn có sữa nữa."

Bé con nhìn sữa bò trắng tuyết bên cạnh, ngoan ngoãn gật đầu.

"Vâng ạ, Quả Quả biết rồi."

Cười rộ lên lộ ra chiếc răng nhỏ như hạt gạo.

Quá ngoan khiến Khương Nhược Thần muốn đem bé ôm đi.

Đột nhiên có một ý tưởng.

"Bé ngoan có muốn đi cùng annh hai tới công ty không?"

Mang bảo bối đi thì có thể cùng bảo bối ở bên cạnh nhau rồi.

Ý tưởng này rất tốt.

Bé con đang ăn bánh bao thịt liền ngẩng đầu lên gương mặt nhỏ còn hơi phình lên.

Đi cùng anh hai?

Nhưng tối hôm qua bé đáp ứng cha rồi nha?

Đúng vậy, chuyện đêm hôm qua bé còn nhớ rõ, hơn nữa bé còn nhớ rất rành mạch.

Sự phụ nói không thể nói mà không giữ lời a.

"Thực xin lỗi anh hai, Quả Quả đáp ứng cha nay muốn đi xem chú a."

"Quả Quả ngày mai cùng anh hai tới công ty được không ạ?"

Bảo bối ngoan ngoãn mềm mại nói chuyện cùng hắn, hắn sao có thể cự tuyệt?

Khương Nhược Thần từ chối không được.

"Được, vậy hôm nay em liền ngoan ngoãn đi theo cha, ngày mai bảo bối lại đu cùng anh hai."

Khuôn mặt nhỏ của Quả Quả phồng lên gật đầu: "Vâng, vâng ạ ~"

Ăn sáng xong Khương Quảng Thịnh liền dậy.

Tối hôm qua ông ngủ rất thoải mái, xưa nay chưa từng ngủ thoải mái như vậy.

Một chút mệt mỏi bủn rủn cũng không có.

Bước chân nhẹ nhàng xuống lầu liền thấy con trai bảo bối đang ngồi trong lòng con trai cả, hai người đang nhìn sách thiếu nhi trong tay.

"Quả Quả, Nhược Thần ăn sáng chưa?"

Khương Quảng Thịnh dịu đang lên tiếng, ánh mắt dịu dàng bỏ qua con trai lớn dừng ;ại ở bảo bối trong lòng hắn.

"Ăn rồi ạ!"

Quả Quả bé con giơ tay trả lời vang dội.

Dẫn tới Khương Quảng Thịnh cùng Khương Nhược Thần vui vẻ.

Bé con quá đáng yêu rồi!

"Ăn rồi a, giỏi quá!"

Khương Quảng Thịnh khen bé một câu chuyển giọng nói: "Vậy Quả Quả chơi cùng anh hai một lát cha đi ăn sáng, sau đó liền mang Quả Quả ra ngoài được không?"

Bé con Quả Quả cao hứng gật đầu.

"Vâng ạ."

Lúc Khương Quảng Thịnh đang ăn sáng thì Khương Nhược Thần đi đến bên người ông.

"Cha, Quả Quả nói cha muốn dẫn em ấy đi xem chú, chú nào vậy?"

Khương Quảng Thịnh uống một ngụm sữa bò nhỏ giọng trả lời: "Là Phó Lâm. đội trưởng đội điều tra hình sự Cục Cảnh sát."

"Ngày hôm Quả Quả thấy hắn có huyết quang tai ương liền đưa cho hắn bùa bình an, nhưng đêm hôm qua Quà Quả nói bùa bình anh trên người hắn nát, vì để bảo bối yên tâm cha muốn đi xem một chuyến vừa lúc hỏi một chút tiến của sự việc kia."

"Thì ra là như vậy, vậy lúc cha mang Quả Quả đi thời điểm phải cẩn thận, mang nhiều thêm mấy bảo tiêu."

Khương Quản Thịnh gật đầu: "Yên tâm, ta đã biết."

"Con cũng đi làm đi, lát nữa ta mang Quả Quả ra ngoài."

Con trai lớn Khương Nhược Thần hiện giờ 24 tuổi, ở hai năm trước liền tiếp nhận tập đoàn Khương thị thành trụ cột trong nhà.

Khương Quảng Thịnh vỗ bả vai Khương Nhược Thần: "Mấy năm nay vất vả cho con rồi!"

"Khương Nhược Thần không để ý mà cười: "Không có vất vả."

"Nhược Lâm cùng Nhược Bạch sắp về nhà rồi, đoán chừng sáng mai liền về đến nhà, Nhược Đàn ta còn chưa liên lệ được, không biết tiểu tử đó chạy đi đâu?"

"Tùy nó đi, nó không chịu ngồi yên, nếu mà chờ nó nghĩ lại còn không biết hối hận đến thế nào?"

Mấy đứa con trai của ông đều lơi hại, mỗi người đều trong lịnh vực của mình mở một mảnh thiên địa.

Đáng tiếc bởi mấy ác nhân bàng môn tà đạo làm hại mấy đứa gặp không ít khó khăn, suy sụp.

Cũng may tâm trí kiêm cường.

Hiện giờ bọn họ tìm được bảo bối trở về, còn bắt được người xấu, tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt.