Chương 27: Phó Lâm muốn hỏi xin bùa bình an

"Mẹ con mà biết khẳng định sẽ rất vui, đáng tiếc em ấy không thể thấy."

Khương Quàng thỉnh đôi mắt có chút ẩm ướt, ẩn ẩn có chút đỏ ửng.

Khương Nhược Thần nhớ tới người mẹ dịu dàng ánh mắt cũng không khỏi dịu dàng hơn.

"Thôi, không nói nữa, đi làm đi, chốc nữa cha sẽ mang Quả Quả ra ngoài."

"Vâng."

Khương Nhược Thần xoa xoa khóe mắt, nắm lấy ly nước đi về phía phòng khách.

"Quả Quả uống nước."

Quả Quả đang chuyên tâm đọc sách nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên sau đó duỗi tay nhận ly nước trong tay Khương Nhược Thần.

"Cảm ơn anh hai, anh hai là tốt nhất!"

Lời nói ngọt ngào vọt vào trong lòng Khương Nhược Thần, đuổi chút bi thương trong lòng đi, hắn xoa đầu nhỏ của Quả Quả.

"Không khách khí."

"Ngoan ngoan uống nước, anh hai phải đi làm."

Quả Quả đang ngâmh uống hút uống nước nghe vậy liền gất đầu.

"Vâng ạ."

"Anh hai đi đường chú ý an toàn, nhớ đem bùa bình an mang trên người a."

"Được, đã biết."

"Anh hai đi đây."

Khương Nhược Thần lấy chính mình chính mình áo khoác cùng túi công văn đi đến cửa đổi giày.

Phía sau còn có một bé tùy tùng nhỏ nhỏ a.

"Anh hai đi đường cẩn thận. Quả Quả chờ anh trở về nha ~"

Quả Quả đi theo phía sau Khương Nhược Thần, cái miệng nhỏ nói ra lời nói khiến lòng Khương Nhược Thần mềm nhũn.

Quả Quả vẫy vẫy tay nhỏ: "Buổi tối thấy."

Nhìn Khương Nhược Thần ngồi vào trong xe, thẳng cho đến khi không nhìn thấy xe Quả Quả mới xoay người chạy vào trong phòng.

"Cha, cha."

"Ai, cha đâu rồi a?"

Khương Nhược Thịnh ăn sáng xong đang rửa tay nghe thấy bổi bối nhà ông đang kêu ông lấu tức từ chỗ rửa tay đi ra.

Thấy bảo bối đang chạy tới liền hơi khom lưng duỗi tay thuận lợi tiếp được.

Kẹp lấy nách bé, ở không trung xoay một vòng khiến bảo bối nhỏ cười ha ha.

Quả Quả có chút chưa đã thèm còn nghĩ muốn một lần nữa, nhưng xem Khương Quảng Thịnh có chút mệt mỏi nên cũng không nói, bé ngoan ngoãn nằm trong l*иg ngực ông.

Hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ ông trên mặt tràn đầy tươi cười.

"Cha, chúng ta khi nào đi ra ngoài."

Giọng sữa ngọt ngào khiến Khương Quảng Thịnh hôn lên khuôn mặt bé, ôn nhu nói: "Lập tức liền sẽ đi."

"Cha bậy giờ đi đổi quần áo, chúng ta liền sẽ ra cửa."

"Vâng, Quả Quả chờ cha."

"Được."

Khương Quảng Thịnh đặt Quả Quả lên ghế sô pha nhanh chóng lên lầu thay quần áo.

Vài phút sau, Khương Quảng Thịnh ôm Quả Quả lên, trên cổ bé đeo một bình nước nhỏ ngồi lên xe xuất phát.

Nửa giừo sau bọn họ đi tới Cục Cảnh sát.

Nhìn cảnh tượng vội vàng của các cảnh sát Khương Quảng Thịnh thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gi.

"Xin hỏi, tôi muốn tìm phó đổi trưởng."

Nữ cảnh sát trưng cầu ý kiến Phó Lâm xong liền đem hai cha con đưa tới văn phòng hắn.

Đi vào Phó Lâm liền đóng cửa lại, kéo lại cửa chớp.

Này thần thần bí bí, Khương Quảng Thịnh lúc này cũng có chút khó hiểu.

"Phó đội trưởng là xảy ra chuyện gì sao?" Ông nhỏ giọng mở miệng.

Quả Quả vẫn mờ mịt nhìn Phó Lâm.

Ai ngờ Phó Lâm đi tới nắm lấy tay Khương Quảng Thịnh: "Khương tổng, mạo muội hỏi một câu hôm qua ngài cho ta bùa bình an là đạo sĩ nào vẽ, hoặc là ở nơi nào xin được."

Khương Quảng Thịnh : "Ngạch..." Chính là bảo bối trong lòng ta vẽ a.

"Phó đội trưởng hỏi cái này làm gì? Bùa bình an không lịnh nghiệm sao? Hay là muốn xin thêm một bùa bình an nữa."

Phó Lâm: "Linh nghiệm, quá linh nghiệm, nếu không phải có lá bùa đó khả năng tôi đã mất mạng nhỏ rồi."

"Cho nên, ta cảm thấy người Cục Cảnh sát ta đều rất cần loại bùa này."

"Muốn hỏi một chút ngài xin bùa từ nơi nào, ta sẽ mang theo người của Cục Cảnh sát đi đến đó xin."