Chương 12: Khám nghiệm tử thi (3)

Tống Tri Ý không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ lấy thi thể Vương Ninh ra khỏi tủ đông tạm thời.

Vương Ninh nhắm chặt hai mắt, trên mặt phủ một lớp sương lạnh. Bụng anh ta được mở ra rồi khâu lại, những mũi khâu dày dặn. Trên người anh ta chi chít những vết bầm tím và vết thương trước khi chết, nhìn thật xót xa.

"Tôi đã cố gắng hết sức để thi thể anh ta được nguyên vẹn.” Tống Tri Ý lấy báo cáo khám nghiệm tử thi ra khỏi lòng, rồi nói tiếp, "Nguyên nhân cái chết vẫn như lần trước, là chết đuối do ngạt nước kiểu khô, nhưng tôi lại phát hiện thêm một số chi tiết nhỏ."

"Ví dụ như trên đầu gối của anh ta còn sót lại dấu vết bị ép buộc quỳ xuống trước khi chết, khí quản hơi sưng lên, có lẽ là do sặc nước trước khi chết. Tôi đã ghi chú rõ trong báo cáo cách thức hình thành vết thương trên người anh ta. Nhưng tôi muốn nói rằng, trên cổ tay anh ta còn có nhiều vết cắt thử, điều đó có nghĩa là..."

“Anh ta từng cố gắng tự tử.”

Lời nói vừa dứt, lòng thương cảm của Hạ Thiến dành cho Vương Ninh càng dâng trào. Nhìn những vết thương do đông lạnh càng hiện rõ trên người Vương Ninh, cậu nghiến răng nói: “Lũ khốn nạn! Đúng rồi, anh vừa nói lúc chết sặc nước, còn vết tích trên đầu gối là sao?”

“Có người đã ấn anh ta xuống đất theo tư thế này, ép đầu anh ta xuống cho đến khi chìm vào nước.”

“Tư thế gì?” Hạ Thiến không hiểu, hơi ngửa đầu nhìn Tống Tri Ý.

Người dịch: Hanadangiu

Tống Tri Ý do dự một chút, lại cẩn thận đưa tay ra với Hạ Thiến: “Có được không?”

"A?" Hạ Thiến ngẩn ra một chút, nhưng sau đó lại lập tức hiểu ý Tống Tri Ý. Cậu không đợi Tống Tri Ý ra tay, liền quỳ xuống đất, chờ đợi hành động tiếp theo của Tống Tri Ý.

Tống Tri Ý nhẹ nhàng xoay cánh tay Hạ Thiến, khôi phục tư thế cậu giống như lúc Vương Ninh bị cưỡng ép.

Hạ Thiến nghiêng đầu, cổ họng hơi khó chịu khi nhìn vào trạng thái của mình trong chiếc gương lớn của phòng giải phẫu.

Đầu ngón tay thon dài của Tống Tri Ý ấn vào xương bả vai cậu, mạnh mẽ ép gáy cậu cúi xuống. Dù không dùng nhiều lực, da cậu vẫn hằn lên những vết đỏ lấm tấm.

Có lẽ cảm nhận được sự nhục nhã mà Vương Ninh chịu đựng lúc bấy giờ, đáy mắt cậu dường như ươn ướt. Khóe môi mím chặt, kéo thành một đường thẳng kiên cường.

Cậu đã nhìn rõ tư thế bị cưỡng ép của Vương Ninh lúc bấy giờ, chỉ là...

Dùng trên người anh, thực sự có chút nhục nhã.

À mà, sao trong phòng giải phẫu lại lắp một cái gương to như vậy nhỉ?

"Ừ, tôi biết rồi." Hạ Thiến hừ nhẹ hai tiếng, Tống Tri Ý lập tức buông tay, lại đưa tay ra định kéo cậu dậy.

Hạ Thiến do dự một giây, cuối cùng vẫn tự vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, không tiếp nhận sự giúp đỡ của Tống Tri Ý.

Tống Tri Ý cũng không cảm thấy khó chịu gì khi bị lơ là, anh tự nhiên thu tay lại, rồi lần lượt thảo luận về đánh giá kết quả kiểm tra các vết thương cũ trên báo cáo khám nghiệm tử thi.

Có vết bỏng do đầu thuốc lá, vết đánh bằng thắt lưng, và cả vết do bị đánh đập. Về cơ bản, da thịt trên người Vương Ninh đã trải qua quá trình lành rồi lại hỏng, hỏng rồi lại lành.

Nghe xong những lời này, Hạ Thiến tức giận đến mức ném sầm bản báo cáo khám nghiệm tử thi xuống đất. L*иg ngực cậu phập phồng dữ dội, không thể kiềm chế được sự tức giận trong lòng: "Bọn chó con kia, đúng là súc vật mà!".

Người dịch: Hanadangiu

Cậu mắng chửi vài câu, sau đó mới nhớ ra Tống Tri Ý đang đứng bên cạnh, mím môi lại nói: "Về nhà ngủ đi, sáng mai không cần đi làm sớm.”

"Còn cậu thì sao?" Tống Tri Ý không trả lời trực tiếp, ngược lại lại hỏi một câu không đầu không cuối.

Cũng may Hạ Thiến phản ứng nhanh, nhún vai nói: "Đương nhiên tôi phải đi đến trường Nhất Trung một chuyến, ít nhất cũng phải bắt mấy đứa súc vật đã hành hạ Vương Ninh."

“Tôi đi cùng cậu.”

Khuôn mặt Hạ Thiến hiện rõ vẻ nghi ngờ: "Anh là pháp y, đi cùng tôi làm gì?”

Tống Tri Ý khựng lại một chút, sau đó lại nói: "Trước đây từng có…”

Hạ Thiến nghe một loạt từ ngữ chuyên ngành này, đã sớm buồn ngủ, nên cũng không suy nghĩ kỹ về tính xác thực của câu nói này. Cậu há miệng ngáp một cái, vẫy tay nói: "Được rồi, tùy anh, ngày mai đi cùng tôi và Lục Hà đi. Đi thôi, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”

Người dịch: Hanadangiu

“Lăng Ngự Tây Phủ."

Cái ngáp thứ hai của Hạ Thiến đột ngột dừng lại: "Cùng khu với tôi ư? Vậy anh ở nhà nào?"

Tống Tri Ý nghiêng đầu nhìn cậu, rõ ràng là không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng lại khiến cậu nhìn ra vài phần đáng suy ngẫm.

—— "Cùng nhà với cậu."