Chương 11: Khám nghiệm tử thi (2)

Khi Hạ Thiến tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở trên ghế sofa trong văn phòng. Cậu dụi dụi mắt nhức mỏi và nhấc chiếc chăn đang đắp trên người.

Chiếc chăn này từ đâu ra?

Không đúng... Cậu lên ghế sofa thế nào? Chẳng phải cậu đang nói chuyện với Tống Tri Ý về việc khám nghiệm tử thi lần thứ hai trên ghế sao?

Cậu có thể ngủ thϊếp đi trước mặt Tống Tri Ý, còn bị Tống Tri Ý không biết là kéo hay bế lên ghế sofa, vậy mà vẫn chưa tỉnh?

Chuyện này không khoa học!

Một người cảnh giác như cậu, làm sao có thể không tỉnh?

Cậu cố gắng đổ lỗi cho việc này là vì cậu quá mệt mỏi, nhưng lại quên rằng trước đây, khi truy bắt tội phạm, cậu đã từng ba ngày không ngủ, nhưng chỉ cần Lục Hà chạm vào cậu một chút, cậu cũng sẽ đột nhiên tỉnh dậy.

Hạ Thiến thầm chửi một câu "Chết tiệt", quay đầu lại bị tiếng "Cậu tỉnh rồi à?” bất ngờ vang lên dọa cho mồ hôi lạnh toát ra trong cái mùa hè nóng nực này.

Cậu nghiến răng ken két: "Ai? Nửa đêm rồi, đừng ở đây dọa người, cút ra đây cho tôi!"

Tiếng "bốp" vang lên, đèn trong phòng sáng lên, Hạ Thiến lập tức dùng tay che đi ánh sáng chói mắt, một lúc sau mới nheo mắt nhìn qua khe hở giữa các ngón tay để xem ai là người nói chuyện.

Không phải Tống Tri Ý, thì còn ai vào đây?

Người dịch: Hanadangiu

“Anh bị bệnh à!” Cậu thực sự không nhịn được nữa, trực tiếp mắng Tống Tri Ý một câu, “Nửa đêm nửa hôm thế này, anh còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ muốn dọa tôi à?”

Tâm trạng của Tống Tri Ý không hề có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ bình thản mở miệng nói: “Đợi báo cáo khám nghiệm tử thi lần hai.”

Hạ Thiến liên tục hít thở sâu ba lần, vẫn không thể kiềm chế được: “Anh không thể báo cáo vào sáng mai à? Nhất định phải canh ở đây đợi tôi tỉnh dậy sao?”

Tống Tri Ý vẫn thong thả như cũ, chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo trong phòng, nói: “Cậu ngủ ba tiếng rưỡi, hôm nay còn mười lăm phút nữa mới sang ngày mới, tôi cũng coi như không phụ lòng mong đợi của cậu. Bây giờ, cậu muốn đi xem Vương Ninh không?”

Hạ Thiến mím môi, đột nhiên đứng dậy, tức giận đi đến cửa, kéo cửa ra rồi mới quay đầu nhướng mày: “Pháp y Tống không dẫn đường à? Dù sao anh cũng không cho tôi vào phòng khám nghiệm tử thi của anh mà.”

Tống Tri Ý ngoan ngoãn nghe lời, bước dài vài bước đã đến trước mặt Hạ Thiến. Anh vốn ít nói, có thể tiết kiệm lời thì sẽ tiết kiệm.

Vào phòng cách ly của phòng giải phẫu, Tống Tri Ý đưa áo vô trùng cho Hạ Thiến. Hạ Thiến nhìn bộ quần áo xanh xanh lam lam, tặc lưỡi một tiếng, rồi tự mặc vào.

Có lẽ do quá mệt mỏi nên hôm nay cậu cảm thấy cả người mình mặc gì cũng không thoải mái, không biết sai ở đâu, khiến cậu vô cùng khó chịu.

Tống Tri Ý liếc cậu một cái rồi đưa tay ra, lướt qua tai cậu rồi vươn ra sau gáy.

Hạ Thiến bỗng chốc ngẩn người, đứng sững tại chỗ. Hai giây sau, khi cậu định thần lại, liền hất tay Tống Tri Ý ra, lùi lại một bước, suýt nữa va vào chai cồn đặt bên cạnh.

Cậu cau mày, khóe miệng méo xệch, lời trách móc tuôn ra tuy không gay gắt như ngày thường nhưng vẫn mang đầy sát khí: "Tống Tri Ý, anh làm gì vậy?!"

Tống Tri Ý bình tĩnh rút tay về, thản nhiên nói: "Dây buộc sau lưng cậu bị thắt sai rồi, tôi chỉnh lại cho cậu."

Người dịch: Hanadangiu

"..." Hạ Thiến chỉ cảm thấy mình như một thằng hề, "Vậy sao anh không... thôi bỏ đi…”

Kệ anh muốn điều chỉnh gì thì điều chỉnh, miễn sao làm cho xong là được.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiến bước vào phòng giải phẫu vào lúc nửa đêm. Cái lạnh cố ý điều chỉnh thấp để bảo quản thi thể khiến cậu không khỏi rùng mình, vô thức nhìn quanh vài lần.

"Cậu sợ à?" Giọng nói của Tống Tri Ý bất chợt vang lên từ phía bên trái khiến trái tim cậu đập thình thịch. Tuy nhiên, giọng nói ấy không hề mang ý mỉa mai hay châm chọc, mà là lời hỏi han chân thành.

Nhưng cậu không cần sự chân thành này.

Hạ Thiến nhếch mép, đứng trước bàn giải phẫu, thản nhiên đáp: "Sợ gì chứ?"