Chương 39.1

Thường Hành thấy cậu ngủ say, lén lút hôn một lát. Nhiệt độ cơ thể cậu chưa hoàn toàn hạ xuống, đầu lưỡi mềm mại nóng hầm hập. Hắn mυ"ŧ một lúc lâu còn không nỡ nhả ra, cho đến khi Bạch Tiểu Đường ở trong mộng nhíu mày rầm rì mới lưu luyến đặt cậu lên giường.

Đúng lúc hạ nhân đặt bát bánh trôi lên bàn trong phòng, Thường Hành ăn mấy cái. Bánh trôi này không phải mua ở ngoài, là đầu bếp nhà họ Thường làm, nhân mè đen và đường phèn, vào miệng là tan, không biết có hợp khẩu vị của Bạch Tiểu Đường không.

Thường Hành nhéo gương mặt cậu một cái, lại nằm trên người cậu hôn môi. Có lẽ là giữa môi răng hắn có vị ngọt nên Bạch Tiểu Đường dính lên, hai chân gian nan quấn lên eo Thường Hành, thở dốc khó nhịn.

"Thôi, lại phải đến bệnh viện." hắn sờ soạng rãnh mông thấm ướt của cậu, thầm thở dài, "Đừng tiêm thuốc ức chế, không thì anh phải nhịn đến lúc nào mới có thể chạm vào em đây?"

Nhưng Thường Hành lại không dám đến bệnh viện lúc cậu tỉnh, sợ cậu lại ầm ĩ, vì thế nhân lúc thuốc ức chế còn tác dụng, vội vàng dẫn cậu đi gặp bác sĩ.

Ngày Tết bệnh viện cực kỳ quạnh quẽ, trên bàn bác sĩ trực ban có kẹo cứng, chắc là người bệnh đến chúc Tết thuận tay mang đến.

"Lại phát tình à?" Bác sĩ nghe hắn miêu tả mà lắp bắp kinh hãi, vội vàng sờ sờ trán Bạch Tiểu Đường, lại bắt mạch, "Cũng may không thay đổi gì so với lúc xuất viện."

Thường Hành nghe xong mà mất mát: "Chưa có chuyển biến tốt à?"

"Có thể giữ nguyên vẹn là tốt rồi." Bác sĩ thấy cậu dường như sắp tỉnh, vội vàng nhẹ giọng, "Hơn nữa, không phải anh nói cậu ấy đã có thể nhận ra tay anh và... Khụ khụ..."

Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không ngượng, thấy cậu dần tỉnh, vội vàng cúi đầu hôn.

Bạch Tiểu Đường ngửi được mùi thuốc quả nhiên là hoảng loạn, bác sĩ cầm viên kẹo đưa cho cậu, cậu mới an tĩnh ngồi trên đùi Thường Hành bóc vỏ.

"Tiêm thuốc ức chế cũng sợ." Thường Hành cười khổ xoa đầu Bạch Tiểu Đường, "Đến bệnh viện cũng ồn ào."

"Từ từ đi, chờ cậu ấy nhận ra anh thì tốt rồi." Bác sĩ lại đưa kẹo cho cậu, Bạch Tiểu Đường nói cảm ơn, nhét kẹo vào trong túi, về nhà lại nhét vào bao lì xì. Hắn hiểu ra, đó lại là đồ Bạch Tiểu Đường để dành cho mình.

Đêm đó đầu bếp làm bánh trôi nhân mè đen, Thường Hành sợ Bạch Tiểu Đường ăn không quen, dặn riêng phòng bếp chuẩn bị cơm, mà cậu lại ăn hai bát to, lại uống ít canh, lúc này mới ôm bụng tròn xoe nằm trên sô pha ăn hoa quả sấy.

"Đừng ăn, buổi tối no quá không ngủ được thì sao?" Thường Hành giật lấy hoa quả sấy trong tay cậu, chưa nói xong ngoài phòng đã vang lên tiếng ô tô bóp còi.

Thường Cửu vừa vào cửa đã bật cười: "Có bản lĩnh, giành ăn với Omega của mình à?"

"Đại ca." Bạch Tiểu Đường nghe vậy vội vàng chào, nhào qua cắn hoa quả sấy, dù hắn cạy thế nào cũng không buông.

"Anh không biết đâu, đêm nay em ấy ăn nhiều, không thể ăn nữa." Thường Hành không cướp nổi, ngược lại đi gặm nửa quả kia.

Thường Cửu thấy hai người họ lăn vào nhau thì bất đắc dĩ thở dài, đi qua túm cổ áo Thường Hành kéo hắn ra, lại ngồi xổm cạnh sô pha đem một tờ giấy kết hôn cho Bạch Tiểu Đường: "Rơi ở phòng ngủ của anh."

Mắt cậu sáng ngời, ấn giấy kết hôn vào lòng, ngọt ngào gọi một tiếng: "Đại ca," lại lòng còn sợ hãi nói, "Cảm ơn đại ca."

"Đừng đánh mất nhé." Thường Cửu cười cười, chưa cả đứng dậy đã bị Thường Hành đá sang một bên.

Hắn ôm Bạch Tiểu Đường hôn: "Sao thái độ của em với anh lại không tốt?"

Thường Cửu đứng lên vuốt lại áo xong đi ra ngoài: "Người ta không nhận ra chú, chú còn ghen được."

"Em đang nghĩ cách." Thường Hành khó chịu không thôi, thấy anh mình muốn đi, vội vàng hỏi, "Không ngồi xuống uống ly trà à?"

"Không được, tẩu tử chú vừa mới có thai, dính anh." Thường Cửu chưa dứt lời đã cười trước. Thường Hành nghe mà lòng hâm mộ vô cùng, đành phải ôm Omega của mình ngồi trên sô pha rầu rĩ hôn.

Bạch Tiểu Đường cầm giấy kết hôn vui vẻ vô cùng, lắc chân bỗng nhiên gọi một tiếng: "Thường Hành."

Thường Hành cứng đờ người: "Tiểu Đường?"

"Thường Hành..." cậu lại cười tủm tỉm hôn ảnh chụp trên giấy kết hôn.

Hắn hoàn toàn thất vọng, gác đầu lên vai Bạch Tiểu Đường thở dài.

"Cưới em... anh đã nói là sẽ cưới em." Cậu vừa hôn, vừa nhỏ giọng thì thào.

Thường Hành ủ rũ cụp đuôi nghe một lát, bỗng nhiên vỗ đùi: "Đúng vậy, anh muốn cưới em."

Lúc này Thường Cửu mới vừa đi đến cửa đổi giày, nghe vậy lại vòng về: "Muốn làm hôn lễ à?"

"Em muốn cưới tiểu Đường!" Thường Hành hưng phấn nói năng lộn xộn, "Em phải cho em ấy một hôn lễ, kiểu Tây thì sao? Không cần rườm rà, tuyên thệ là đủ rồi."

Thường Cửu bình tĩnh hơn hắn, nhìn sắc trời âm trầm không phản bác, chỉ hỏi: "Nhưng em ấy không nhận ra chú, lúc thề, chú cảm thấy em ấy có nói "Em đồng ý" không?"

Thường Hành không dao động chút nào, như là đã đoán trước: "Em không để bụng em ấy có nói hay không, bởi vì em biết em ấy đồng ý."

"Vậy là tốt rồi." Thường Cửu không quay đầu lại đi ra ngoài, "Không hổ là em anh..."

Thường Hành bế Bạch Tiểu Đường lên, chậm rãi vào phòng ngủ, vừa đi vừa cảm khái: "Để cho anh bị ngó lơ rồi bị làm trò cười ở hôn lễ đi, anh chịu."