Chương 39

Thường Hành nói xong, nương theo ánh sáng tối tăm đánh giá đôi tay dính đầy máu tươi của mình.

"Đây mới là con người thật của anh." ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Đường mang theo dao động, "Em có yêu anh của hiện tại không? Bạch Tiểu Đường, anh giả vờ đủ rồi, cho nên ở trước mắt em anh không muốn giả vờ nữa... Anh muốn dịu dàng với em, nhưng anh cũng muốn vĩnh viễn giữ em ở bên cạnh."

Thường Hành nói tới đây tự giễu bật cười, tiến đến trước mặt Bạch Tiểu Đường, nhét súng vào tay cậu, lại thô bạo cầm tay cậu để cậu kề súng lên trán mình: "Nếu em không yêu anh của hiện tại thì dứt khoát nổ súng đi, dù sao em chỉ chịu sống trong quá khứ."

Bạch Tiểu Đường hoảng loạn lắc đầu, dùng một tay khác lay tay hắn, đầu ngón tay chồng chất vết thương giây lát để lại vài vết máu trên tay hắn.

Thường Hành mở to đôi mắt đỏ ngầu cứng người một lát vẫn bại trận, nắm bàn tay cậu lòng đau không thôi: "Em có ngốc không hả, không mở cửa được thì đợi anh, dùng tay cạy làm gì?"

Bạch Tiểu Đường tránh vài lần không thoát, cũng mặc kệ cho Thường Hành nắm ngón tay mình, một lát do dự bò lên đùi hắn, rưng rưng ngửi, như là đang xác nhận người trước mặt có phải Alpha của mình không.

Thường Hành vẫn không nhúc nhích cho cậu ngửi, thản nhiên đưa ngón tay dính đầy máu của Thiệu Lan cho Bạch Tiểu Đường xem, tựa như tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang, bày nội tâm âm u ra cho cậu xem.

Bạch Tiểu Đường ngửi, người mềm xuống, tới gần Thường Hành từng chút một, môi hơi mấp máy, dường như không tiếng động gọi tên hắn.

"Tiểu Đường?" Thường Hành run rẩy gọi cậu.

Bạch Tiểu Đường nghiêng đầu suy tư một lát, đột nhiên nhào vào lòng Thường Hành, ngón tay máu tươi đầm đìa cầm tay hắn, vội vàng đan mười ngón tay vào nhau.

Thường Hành tức khắc kích động đến độ người run run, ôm chặt Bạch Tiểu Đường vào trong lòng hôn. Cậu né tránh không chịu hôn hắn, hai chân lại vòng qua hông hắn.

"Em yêu anh." Hắn nâng mặt cậu lên, nói năng lộn xộn, "Em yêu anh... Em yêu anh của hiện tại."

Cậu vùi đầu vùi vào lòng Thường Hành, hoàn toàn tiếp nhận mùi máu tươi trên người hắn, động tình. Cậu nức nở xé rách quần áo, cầm cánh tay hắn cởϊ qυầи.

"Không được... Tiểu Đường không được." hắn luống cuống nhặt quần áo cậu cởi ra, "Đây là phòng của đại ca và tẩu tử, em cũng không chịu được."

Bạch Tiểu Đường lại ôm lấy Thường Hành, lắc eo, bắp đùi trắng nõn ướŧ áŧ. Thường Hành vội vàng dùng quần áo bọc lấy cậu, ba bước thành hai bước chạy về phòng ngủ tìm thuốc ức chế.

Cậu phát tình dính lấy Thường Hành, đóng cửa phòng ngủ xong lột sạch mình, ôm cánh tay Thường Hành, vặn vẹo.

Thường Hành đầu đầy mồ hôi, mãi mới tìm được thuốc ức chế, vặn nắp bình vội uống một ngụm, lại rót vào miệng Bạch Tiểu Đường. Cậu bị tra tấn ý thức hỗn loạn, căn bản không phát hiện hắn cho mình uống thuốc ức chế, nuốt xuống hết, còn chưa đã thèm mà dùng đầu lưỡi ướt mềm liếʍ hàm trên hắn, dưới tác dụng của thuốc ngã ngồi xuống mép giường, che tuyến thể ở gáy run run, cuối cùng mơ màng cuộn tròn trên giường.

Thường Hành nằm trên người cậu thở dốc, bị chất dẫn dụ ngọt ngào của Omega làm cho lòng nhộn nhạo, mãi mới tìm được lý trí lại đột nhiên ngơ ngẩn: "Bạch Tiểu Đường, em..." hắn nhéo cằm cậu ép cậu đối diện với mình, "Vì giữ lại anh nên mới phát tình?"

Bạch Tiểu Đường gật đầu: "Thường Hành... Thường Hành đừng bỏ em..."

Hô hấp Thường Hành cứng lại, hắn đau khổ vùi mặt vào vai cậu: "Trách anh, đều do anh!"

Cậu lại ôm cổ hắn cười mỹ mãn.

"Tiểu Đường, tất cả đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau." Hắn khàn giọng nỉ non, "Ngày mai anh đưa em về nhà, em phải nhớ lại anh, một tháng cũng được, một năm cũng được, cả đời anh cũng đợi em."

Thuốc ức chế bắt đầu có tác dụng, khi Thường Hành nói chuyện cậu đã mơ màng sắp ngủ. Hắn đứng dậy nhẹ nhàng khử trùng vết thương trên tay cậu, lại thật cẩn thận vén tóc mái trên trán cậu, hôn lên vết thương.

"Chúng ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian." Thường Hành càng nói giọng càng dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú Bạch Tiểu Đường cũng giống như nước mùa xuân, "Anh tin em không nỡ để anh đợi lâu."

Sáng sớm hôm sau, Thường Hành nhân lúc đại ca và tẩu tử chưa rời giường, đưa Bạch Tiểu Đường về nhà. Cậu chưa ngủ đủ, tìиɧ ɖu͙© cũng chưa hết, lệch người trên ghế mơ hồ, đầu gục xuống, cuối cùng nằm trên đùi Thường Hành ngủ.

Lòng Thường Hành nóng lên, hắn cảm thấy lần này về nhà khác lúc trước, như thể chướng ngại ngăn cản tương lai của hắn và Bạch Tiểu Đường đã không còn. Tuyết đọng hai bên đường cũng bắt đầu tan, tiếng chim tước hót phá lệ dễ nghe, mùi hương năm mới còn sót lại cũng không hề lạnh lẽo, làm Thường Hành mong hội hoa đăng mười lăm tới.

Bạch Tiểu Đường rất thích ngủ, xuống xe vùi vào lòng hắn lại ngủ.