Chương 8: Phụ xướng phu tùy

Nến đỏ tắt, hai người đi ngủ.

Khương Lương xoay người đưa lưng về phía Tiêu Sơn Ngọc, nội tâm va chạm thấp thỏm, vừa nấy nàng cố ý khıêυ khí©h Tiêu Sơn Ngọc, thái độ của hắn rất khác thường, hắn lại cảm thấy nàng đang dục tình cố túng cùng hắn, tóm lấy cổ tay của nàng nhét vào trong ngực, nàng giãy giụa nửa ngày cũng không chịu buông tay, sống lại một đời làm sao hắn có thể trở nên mặt dày mày dạn, da mặt dày hơn trời như thế.

Tiêu Sơn Ngọc nhìn chằm chằm tấm lưng của người bên gối, từ sợi tóc rời rạc đến eo nhỏ gầy yếu, trong mắt chứa chan nụ cười nhịn không được tràn ra: "Biệt Hưu, nàng ngủ chưa?""

Thấy nàng không đáp lại, hô hấp có quy luật, Tiêu Sơn Ngọc xê dịch về phía trước, nhẹ nhàng xoay thân thể của Khương Lương lại để cho nằm ngửa, giống như một đứa trẻ dùng ngón tay đi từ trán của nàng ngang qua chóp mũi rồi đến môi.

""Lúc trước nhìn thấy ta thì luôn cau mày, ta còn tưởng rằng nàng nhìn thấy cái gì không sạch sẽ, khiến ta cũng hơi hoảng hốt, rõ ràng nàng cười lên đẹp như vậy, nhưng dường như chỉ cười với những người bên ngoài.""

Khương Lương nhắm mắt bất động, cảm giác được Tiêu Sơn Ngọc cẩn thận vuốt ve vết thương trên cánh tay nàng: "Cũng may, nàng thích chưng diện như thế, nơi này có sẹo thì sẽ không tốt.""

Sau đó hắn nắm tay nàng, mười ngón đan vào nhau, bên tai có tiếng thở dài: "Biệt Hưu, nàng biết không, ban đêm quá tối, mẫu phi đi rồi, một mình ta sợ hãi rất nhiều năm, trong hoàng cung to như vậy, chỉ có nàng nguyện ý vì một người bất hạnh như ta mà thật lòng thật dạ rơi lệ.""

Hắn cảm thấy mỹ mãn dán về phía nàng: "Chuyện cũ trước kia, không đề cập tới cũng được, cũng may, may mắn được ông trời thương hại, trả nàng về lại cho ta một lần nữa, ta mặc kệ nhân duyên giữa ta và nàng có ngụ ý gì đó hay là thứ gì khác, lời Phật tổ nói không tính ở chỗ ta.""

Ánh mặt trời sáng sớm nhàn nhạt, Tiêu Sơn Ngọc đã rón rén rời đi từ lâu, Thanh Thụy nhìn thấy Khương Lương từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh nàng: ""Nương nương, trời đã sáng rồi, lát nữa chủ tử các cung khác sẽ tới thỉnh an người.""

Vén tấm rèm lên dùng dây thừng thắt nút cố định lại, đỡ Khương Lương đã tỉnh táo ngồi vào trước bàn trang điểm giúp nàng rửa mặt sạch sẽ: "Trước khi Hoàng thượng đi đã dặn dò nô tỳ tuyệt đối không được quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nói rằng hôm qua nương nương rất mệt nhọc, ngủ lâu một chút mới tốt cho thân thể."

Chiếc gương đồng phản chiếu nước da hồng hào của Khương Lương, khác hẳn với vẻ tái nhợt trước đây, nàng giơ tay lên, ngón tay vuốt ve quanh gò má: "Thanh Thụy, ta còn trẻ không?"

Những lời này nàng cũng đã từng hỏi qua ở kiếp trước, chỉ là khi đó Thanh Thụy đã bỏ mình trong lao ngục, không ai làm bạn bên cạnh nàng, sẽ không có ai trả lời câu hỏi của nàng, càng sẽ không có ai biết nàng đau lòng cỡ nào, cô độc cỡ nào.

""Nương nương mới mười chín, sao lại không trẻ, lúc này chính là thời điểm đẹp nhất của nữ nhân.""

Thanh Thụy ngoài miệng cười nói, nhưng trong lòng lại suy nghĩ cuồn cuộn, rõ ràng nương nương mới mười chín tuổi đã ngồi vững vàng trên hậu vị, chưởng quản hậu cung của Dữu Quốc, phượng ấn này không phải dễ lấy, hậu cung có bao nhiêu người muốn bò lên, một mình nương nương nên bảo toàn chính mình như thế nào, hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng.

Khóe miệng Khương Lương dần nhếch lên, tư thái đoan chính, ánh mắt không hề hoảng hốt mà lộ ra vẻ kiên định và nghiêm túc: "Đi thôi, đã đến lúc nên nhìn thấy phong cảnh khác của hậu cung này.""

Trong lòng nàng xấu xa nghĩ: "Thẩm Vấn Quân, chiến tranh giữa chúng ta không có khói lửa thuốc súng, toàn bộ đều là ngươi dùng mạng người đắp lên, chiến trường hậu cung nên do ta chủ đạo.""

Chính điện Phượng Tê cung, mọi người ngồi xuống, Khương Lương ở chính giữa không dấu vết nhìn xung quanh một vòng.

Mọi người từ chỗ ngồi đứng lên, cùng hành lễ về phía hoàng hậu: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương.""

""Miễn lễ, đều ngồi đi.""

Nét mặt của Khương Lương bình thản, nhìn như không hề phiền nhiễu, thật ra là đang dùng ánh mắt đánh giá từng người ngồi bên dưới không chút dấu vết nào, đều là một ít người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Thẩm Vấn Quân Thẩm quý phi thì không cần nhiều lời, tiếp theo là Sở phi, phong tình vạn chủng, cố tình trang điểm đậm, trong ấn tượng của Khương Lương là một người chanh chua nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa.

Trầm quý nhân, không có tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, mà giống như lá rụng thảm bại vào mùa thu, không có sức sống, cả ngày ốm yếu.

Sau đó chính là An Thường tại, như sao như trăng, hoạt bát linh động, vô cùng động lòng người.

Còn lại mấy vị đáp ứng, quan nữ mà Khương Lương có chút nhớ không ra, sự xuất hiện của các nàng ấy trong trí nhớ của nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng cũng không để ý hết được những người mới mà Tiêu Sơn Ngọc ngẫu nhiên sủng hạnh, càng đừng nói đến việc mới gặp một lần đã nhớ kỹ họ gì tên gì.

""Các vị muội muội hôm qua vào cung ở có quen không?" Khương Lương dựa vào thân phận hoàng hậu không nhanh không chậm mở miệng.

Thẩm Vấn Quân hơi cung kính đáp lời: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Thần Hi cung có vị trí vô cùng tốt, thần thϊếp ngủ rất an ổn.""

Vị trí Thần Hi cung ở đâu là do nàng lựa chọn, chẳng lẽ là Tiêu Sơn Ngọc sớm đã để lại vị trí tốt cho Thẩm Vấn Quân, chờ nàng ta nhập chủ, ngược lại đã giúp cho nàng thân là hoàng hậu có được thể diện.

An Thường tại chớp mắt cười hì hì đón ý nói hùa: "Thần Hi cung cách tẩm cung Hoàng Thượng gần, quý phi nương nương nhất định sẽ được long khí che chở.""

Nghe tiếng Thẩm quý phi cười rõ ràng, kiêu ngạo như vậy không hề để ý đến sự tồn tại của vị hoàng hậu Khương Lương này.

Khương Lương bày ra biểu cảm ôn hòa: "Vấn Quân muội muội ở quen là được rồi, ngược lại Trầm quý nhân hôm nay sao lại không hề có sức sống thế? Nếu bị bệnh thì ở lại trong cung nghỉ ngơi cho tốt, thỉnh an buổi sáng cứ miễn đi, đừng giày vò nữa.""

An Thường tại là cá mè một lứa với Thẩm quý phi, trên mặt mũi thế nào cũng đều tỏ vẻ đồng ý, Khương Lương đã sớm làm quen với điều đó từ lâu.

Đột nhiên bị gọi tên, Trầm quý nhân có chút co quắp, miễn cưỡng mỉm cười: "Tạ hoàng hậu nương nương thương cảm, thân thể của thần thϊếp gần đây thật sự là có chút khó chịu.""

"Bênj này của Trầm quý nhân từ ngày đãi tuyển tiến cung vẫn không hề khá hơn, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời Hoàng hậu nương nương nói, thành thành thật thật ở trong cung, đừng chạy loạn khắp nơi."

Sở phi dứt lời bèn liếc mắt nhìn Trầm quý nhân, quay đầu cười khanh khách nói với Khương Lương: "Hoàng hậu nương nương rộng lượng, đối đãi với chúng thần thϊếp thật sự rất tốt.""

Khương Lương cười mà không nói, dừng lại một lát: "Nếu như ngày sau các muội muội có chuyện gì thì đều có thể nói với bổn cung, có thể làm được bổn cung đều sẽ cố gắng hết sức, dù sao —— Đều là chiếu cố hoàng thượng, thiếu người nào cũng không tốt, nếu không có chuyện gì nữa thì hôm nay đến đây thôi.""

Nhìn mọi người tứ tán rời đi, Khương Lương gọi Thẩm Vấn Quân lại: "Quý phi muội muội dừng bước, xem muội muội khí sắc hồng nhuận, chắc là gặp chuyện gì đó tốt lành, có thể nói với bổn cung một chút hay không?"

Thẩm Vấn Quân lấy tay sửa sang lại ống tay áo, giương mắt nhìn Khương Lương: "Nương nương có đôi mắt tinh tường, mấy ngày trước khi vào cung Hoàng thượng đã ban cho thần thϊếp một bức tranh bách hoa ngày xuân, kỹ năng hội họa dày công tu luyện, thần thϊếp rất yêu thích.""

Nàng ta lại nghĩ một chút: "Nếu như nương nương muốn xem, thần thϊếp cũng không phải là không thể lấy ra cho chúng tỷ muội trong cung nhìn một cái.""

Nếu như là kiếp trước, Khương Lương sẽ thản nhiên từ chối khéo, cho dù nghe rõ hàm ý của Thẩm Vấn Quân nàng ta nói là gì, nhưng cũng sẽ không cho ra bất kỳ phản ứng nào, Tiêu Sơn Ngọc cưng chiều nàng ta, bản thân mình không thể đối nghịch với nàng ta, tự mình hiểu lấy vẫn phải có.

Nhưng hiện tại Khương Lương không hề lùi bước, hoàng hậu là nàng, chưởng quản Phượng Ấn là nàng, không còn tranh giành khát cầu tình yêu của Tiêu Sơn Ngọc giống như quá khứ, mà là tận dụng tốt thân phận địa vị giờ phút này, không ai có thể khi nhục nàng lần nữa, ai cũng không thể.

""Vậy thì làm phiền quý phi muội muội chọn ngày lành, để bổn cung thưởng thức một chút, bổn cung ngược lại muốn xem xem kỹ năng hội họa dày công tu luyện của họa sĩ này thế nào mới có thể vẽ ra khiến muội muội hài lòng như vậy."

Bảo bối của ngươi, cho bổn cung xem thì có làm sao, cho mọi người xem thì như thế nào.

Thẩm Vấn Quân tức giận, há mồm muốn cự tuyệt, nhưng sau lưng có âm thanh truyền đến: "Nửa tháng sau, trẫm muốn chọn thê cho hai vị thiếu tướng quân Diệp gia và Thẩm gia, tranh của nàng nhân lúc lấy ra triển lãm một chút, trẫm tin tưởng Vấn Quân nàng sẽ không keo kiệt đến mức ngay cả tranh vẽ cũng không nỡ đưa đi gặp người chứ.""

Tiêu Sơn Ngọc hạ triều sải bước đi tới, đi về phía Khương Lương sóng vai với nàng, Thẩm Vấn Quân nghe tiếng đành kiềm nén tức giận, e lệ mà đáp: "Hoàng thượng ban tặng, thần thϊếp tự nhiên luyến tiếc, nếu hiện tại Hoàng thượng cho phép, thần thϊếp sẽ lấy ra ngay, vừa vặn làm quà trong lễ tuyển thê của ca ca.""

Tiêu Sơn Ngọc viện cớ muốn dùng bữa tối đuổi nàng ta hồi cung, nghiêng đầu nhìn Khương Lương nhếch khóe miệng như có như không, bảo hạ nhân lui ra: "Lông mày quyến rũ như thanh sơn, như bày đồ cưới trong phòng tân hôn, Biệt Hưu, ta họa mày cho nàng được không?""

Dứt lời, bèn dắt tay nàng ngồi trước gương đồng: "Ngồi yên.""

Tiêu Sơn Ngọc vì Khương Lương mà họa mày cẩn thận: "Từ xưa trượng phu nhà bình thường đều họa mày cho thê tử mỗi ngày, ý tứ là lưu luyến ân ái, hôm nay đổi lại là ta sao có thể không noi theo.""

Trong gương đồng, Khương Lương mày như núi xa: "Từ xưa tình cảm của đế vương lạnh bạc, hoàng thượng cũng có thể nguyện ý noi theo?"

Nàng thấy hắn dừng lại, lại tiếp tục: "Thần thϊếp trước khi vào cung thường xem thoại bản, trong thoại bản có rất nhiều chuyện nàng có tình nhưng bị lang quân phụ lòng.""

Sau đó chuyển mắt đối mặt với Tiêu Sơn Ngọc: "Thần thϊếp thuận miệng nói mà không suy nghĩ, xin Hoàng thượng thứ tội.""

"Biệt Hưu, hình như nàng..." Tiêu Sơn Ngọc nghẹn lời, hắn phát hiện nàng thay đổi rất nhiều, có thể nói đã hoàn toàn trở nên khác biệt so với quá khứ, rốt cuộc đã xuất hiện biến cố gì, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn sống lại lần nữa sao?

""Không sao, nếu nàng thích thoại bản, ta sẽ bảo Lưu Tạ phân phó người xuất cung mua thêm mấy quyển nữa.""

Hắn lướt nhẹ qua tóc đối phương: "Nếu Biệt Hưu là người hữu tình, Tiêu Tuân ta nhất định đời đời không làm được kẻ phụ bạc.""

Khương Lương thấy hắn không biết là giả ngu hay là cái gì khác, cái gọi là "phụ xướng phu tùy" bị hắn giải thích vừa đúng.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, trong lúc đó Tiêu Sơn Ngọc ngày ngày tận dụng tốt thời gian họa mày cho nàng, có lúc Thẩm Vấn Quân cáo trạng truyền tới chỗ Thái hậu, Thái hậu đành phải khuyên nhủ Tiêu Sơn Ngọc chú ý lễ nghĩa, hữu ý vô ý ám chỉ Khương Lương không nên can thiệp quá mức.

Tiệc tuyển thê của thiếu tướng quân Diệp phủ và Thẩm phủ tới đúng hạn, danh môn khuê tú con cháu thế gia nổi tiếng ở kinh đô đều có thể tham gia, cảnh trí biệt uyển hoàng thành vui lòng người, hoa khai tịnh đế. Các vị phi tần có phân vị trong hậu cung đều đến tham gia yến tiệc, Khương Lương lúc đầu vốn định trốn đi thật xa, muốn đi đến công trình hoa cỏ quen thuộc của biệt uyển.

Đi vòng qua hồ Ngọc Lan, đi tới cây cầu nhỏ.

""Thần Tô Bạc Kiều, thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Khương Lương và Tô Bạc Kiều gặp nhau trên cầu, Tô Bạc Kiều cúi người hành lễ.

""Tô đại nhân, miễn lễ." Khương Lương nhìn thấy Tô Bạc Kiều đứng thẳng dậy, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho người hầu lui.

Tô Bạc Kiều cười như có như không với nàng: "Nương nương có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng, thần chắc chắn sẽ biết gì nói nấy.""

Khương Lương nghiêng người nhìn ra xa: "Một giới nữ lưu như bổn cung có thể nói chuyện gì với Tô đại nhân chứ, có điều chính là muốn mượn cơ hội Hoàng Thượng tuyển thê cho hai vị thiếu tướng quân, cũng tìm cho Tô đại nhân một mối hôn sự, Tô đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kinh tài tuyệt diễm, không biết có tiếp nhận ý tốt của bổn cung hay không?"

Thừa dịp y còn chưa mở miệng, nàng tiếp tục nói: "Không tiếp nhận cũng không sao, bổn cung từ trước đến nay thấu tình đạt lý, một lần không được thì hai lần, xem xem là lỗ tai Tô đại nhân cứng hay là trái tim cứng, ngay cả lời của bổn cung cũng không đả động được.""

Trong lòng Khương Lương hiểu rõ, Tô Bạc Kiều là cháu ngoại ruột của Thái hậu, thế lực trong triều nhất định không nhỏ, kiếp trước Tô Bạc Kiều và Vu Thính Miên được Thái hậu ban hôn, sau khi kết hôn cũng coi như cầm sắt hài hòa, Vu Thính Miên có thai cũng an thai như thường lệ, lúc gần sinh lại là thai chết trong bụng, một xác hai mạng, phụ thân là quan cư Lễ bộ Thị lang, khí huyết công tâm không tới mấy ngày thì tắt thở.""

Vu gia rơi đài, thái hậu vì trấn an Tô Bạc Kiều, dĩ nhiên cho phép y cưới tân phụ sau ít ngày đưa tang, người được cưới là thứ muội của Diệp Vân Châu.

"Ý tốt của nương nương, trong lòng thần xin nhận, chỉ là thần..." Tô Bạc Kiều trong lòng kết luận, hành động của hoàng hậu không tầm thường.

Đột nhiên có một âm thanh xen vào: "Bạc Kiều ngươi tuyệt đối đừng nói đã có nơi thuộc về, trẫm chưa từng nghe thấy đấy.""

Tiêu Sơn Ngọc chậm rãi lên cầu: "Thiếu tướng quân hai nhà Diệp Thẩm hôm nay Tuyển thê, trong thân tín của trẫm chỉ còn lại ngươi là chưa cưới thê, hoàng hậu thay trẫm phân ưu, thừa dịp trẫm còn chưa nói với ngươi, nàng đã ôm mối hôn sự này trước rồi.""

Hắn vỗ vỗ bả vai Tô Bạc Kiều: "Ý tốt của trẫm, nếu ngươi từ chối, sợ là không gánh nổi tội khi quân.""

Tiêu Sơn Ngọc thấy thân thể của y căng thẳng: "Ha ha ha, yên tâm, hoàng hậu của trẫm rất có mắt nhìn người, ngươi không cần căng thẳng.""