Chương 1: Quá mất mặt!

Liên đèn trên bàn bỗng nhiên sáng lên, đây là y trước kia tiến vào Sùng Hóa Điện trộm được, nhân cơ hội sư đệ Lãnh Hoán Thanh ngủ, lấy một cọng tóc của hắn dung nhập vào Liên đèn, có thể dùng để cảm nhận được vị trí của hắn.

Đèn sáng, có nghĩa Lãnh Hoán Thanh đã về tới Côn Luân.

Y vui sướиɠ không thôi, buông bút liền chạy ra bên ngoài, còn chưa vào cửa liền nghe thấy âm thanh bên trong.

“Ma khí nhập thể, ngũ tạng bị thương, tạm thời ta chỉ có thể duy trì tính mạng.” Đây là âm thanh của sư huynh Vi Tắc Minh, hắn là y tu, nếu đã nói như vậy, kia khẳng định là trạng huống rất khó giải quyết.

Chẳng lẽ, sư đệ bị thương?

Lục Hào nhanh bước chân đi vào, liền thấy trên người Lãnh Hoán Thanh đều là vết thương, tích tách chảy máu, trong lòng ngực còn ôm một thiếu niên đang hôn mê.

“Sư đệ, ngươi làm sao vậy?!”

Y lòng nóng như lửa đốt, lại không có được đáp lại.

Vi Tắc Minh ghé mắt: “Hoán Thanh mang theo đồ đệ trở về, nửa đường bị đánh lén.”

“Nếu có thể tìm được Thanh Hồn Thảo, có lẽ còn có thể cứu.”

Lãnh Hoán Thanh vừa nghe, không màng thân mình đang bị thương, giãy giụa muốn đi.

Thanh Hồn Thảo ở cấm địa Côn Luân, trạng thái này của hắn, đừng nói là tìm dược, có thể sống sót đi ra không cũng khó mà nói.

Lục Hào đè vai hắn muốn ngăn lại, Lãnh Hoán Thanh lại một phen hất tay y ra: “Tránh ra.”

Vi Tắc Minh nhìn không được: “Hoán Thanh, Lục Hào cũng là quan tâm ngươi. Thương thế của đứa nhỏ này, ta sẽ nghĩ biện pháp, đừng vội.”

Lãnh Hoán Thanh đơn giản trả lời hắn: “Tạ Tứ sư huynh.”

Trong điện bỗng nhiên an tĩnh lại, Lục Hào yên lặng đi ra bên ngoài, nhìn tiểu sư đệ nằm xuống nghỉ ngơi, xuyên thấu qua bình phong* có thể nhìn thấy hắn đau lòng mà vuốt ve mặt của tiểu đồ đệ kia.

*Vật dùng để chắn gió hoặc để che cho khỏi trống trải; đặt trong phòng, thường làm bằng những khung gỗ, trên đó căng vải, lụa có trang trí. Có thể gập lại hoặc kéo dài ra. Cũng có loại xây bằng gạch ở trước cửa vào hay trong sân các đình chùa, dinh thự, cung điện thời trước (theo thuyết "phong thuỷ" để che chắn công trình khỏi ảnh hưởng của những tà khí). Tấm chắn gió, nói chung để che đỡ ở phía trước.

Y cúi đầu, trong mắt đen tối không rõ, nếu Lãnh Hoán Thanh không đi được, vậy y sẽ thay hắn đi.

Hai ngày sau.

Lục Hào một thân bạch y đều nhiễm máu, nâng tay lau đi đôi mắt, từng bước một gian nan đi về phía Sùng Hóa Điện, lưu lại một đường máu.

“Sư đệ, ngươi có ở trong không?”

Lãnh Hoán Thanh vốn dĩ đang ngồi ở trước giường, nghe thấy âm thanh quen thuộc, trước tiên không phải vui sướиɠ, mà là chán ghét nhíu mày, không muốn phản ứng.

Lục Hào nhớ tới kinh nghiệm trong quá khứ, da mặt dày hô lên một tiếng: “Ta vào được chứ.” Quả nhiên, Lãnh Hoán Thanh ở bên trong, chỉ là không muốn phản ứng với y.

Y cười chua xót, nhanh chân đến gần: “Sư đệ, ta đi tìm linh thảo cho ngươi, mau cho đồ nhi của ngươi ăn đi.”

Âm thanh Lãnh Hoán Thanh không phập phồng: “Không nhọc sư huynh lo lắng, ta đã tìm được biện pháp chữa thương khác, nếu ngươi không còn chuyện gì, vậy mời về cho.”

Chữa thương? Nhưng không phải y đã tìm được dược rồi sao?

Quả nhiên thấy một viên Phật Châu treo ở trên đỉnh đầu tiểu hài tử kia, đang cuồn cuộn không ngừng hấp thu ma khí.

Nhưng thương vẫn phải trị: “Sư đệ, đây là dược ta rất vất vả lấy được, đối với thương thế của hắn rất hữu dụng!”

Lãnh Hoán Thanh lúc này mới ý thức được gì, biểu tình lạnh nhạt nứt ra.

Hắn nắm lấy Lục Hào chất vấn nói: “Ngươi đi đâu tìm? Ngươi vào cấm địa?”

Lục Hào hít hà một hơi, vết thương trên tay bị dùng sức bắt lấy, lại không dám ở trước mặt Lãnh Hoán Thanh biểu hiện ra ngoài, y khẽ gật đầu, đau đến nói không ra lời.

“Quả thực không có thuốc nào cứu được!” Lãnh Hoán Thanh hất tay y nói, “ Ngươi không biết giới luật của Sư môn sao? Tự tiện xông vào cấm địa, ngươi sẽ bị phạt.”

Lục Hào không dự đoán được đối phương sẽ nói như vậy, phun ra một búng máu tới, giơ tay tùy tiện lau một chút, cũng bất chấp, chỉ muốn giơ tay lên, cầu xin nói: “Ngươi chán ghét ta cũng không sao, nhưng dược đã tìm được, ngươi mau cho hắn ăn đi.”

Nhìn y mở lòng bàn tay ra, trên linh dược dính vài giọt máu, Lãnh Hoán Thanh một phen mở tay y ra, mặt mang chán ghét lui ra sau nửa bước, lấy khăn mềm ra xoa ngón tay bị nhiễm dơ: “Không cần.”

“Ta nói rồi, không được tới gần ta.”

Lục Hào bị động tác của hắn tổn thương, hơi hơi cúi đầu, che lại cảm xúc bi thương trong mắt.

“Ta cũng là không nghĩ ngươi sẽ lo lắng, mới đi……”

Còn chưa nói xong, y bỗng nhiên kêu lên một tiếng, cuộn tròn toàn bộ thân, ngón tay gắt gao nắm chặt linh thảo, ôm đầu đau đến sắp nứt ra.

Một cổ thanh minh lạnh lẽo chui thẳng vào giữa mày, mạc danh như có một cái dây thừng cột lấy y, bỗng nhiên sinh ra ảo giác.

Từng màn ký ức xuất hiện ở trước mắt y, từ nhỏ đến lớn, từ một thế giới khác đến thế giới này…

Mồ hôi lạnh ứa ra, thoát lực dựa vào cây cột.

Quá sức tưởng tượng rồi!

Đời này sao có thể cạn lời như vậy!

Làm cái gì không làm, lại làm liếʍ cẩu!

Mới vừa rồi, toàn bộ ký ức của y khôi phục. Đầu liên tiếp không ngừng tràn ngập những đoạn kí ức ngắn, càng nhớ tới tâm y càng lạnh.

Ở chỗ này sinh sống vài thập niên, nguyên lai hắn là Lục Hào, thế nhưng cũng là người xuyên tới!

Mà thế giới này, là một quyển tiểu thuyết thầy trò ngược luyến tiên hiệp thời xưa, vai chính là Lãnh Hoán Thanh và tiểu đồ đệ của hắn.

Lục Hào hối hận che khuôn mặt sớm đã ném đi.

“Ngu xuẩn, ta thật sự là một tên ngu.”