Chương 1.1 Ăn đủ tình yêu đau khổ rồi

Lục Hào nhớ rất rõ ràng, y mới vừa làm thêm xong ca đêm, hèn mọn xã súc*, thỏa mãn ăn một tô mì cà chua, sau đó liền lên giường nghỉ ngơi, ai ngờ xui xẻo như vậy, không thể hiểu được mà xuyên đến nơi này.

*Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống ngủ nghĩ đều rất qua lao, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Ở thế giới tiên hiệp này, y xuôi gió xuôi nước lớn lên, bái sư Côn Luân, chăm chỉ tu luyện, từng bước lên chức, cuối cùng thành Điện chủ Bạch Hoa Điện, địa vị tôn quý, là thất sư đệ được chưởng môn sư huynh yêu thương nhất.

Nhưng cố tình, trong lòng y đã yêu tiểu sư đệ băng sơn—— Lãnh Hoán Thanh.

Mấy sư huynh đệ trước kia là người một nhà lá lành đùm lá rách, bỗng nhiên một ngày, một con nai con mới vừa thành niên, lấy tốc độ 80 bước một giây, đột nhiên không kịp phòng ngừa đâm vào tim Lục Hào.

Từ đó liền trở lên si ngốc, yêu thích nam chủ đến ngoan cố, quả thực vứt hết mặt mũi của một tên nam nhân.

Nhưng Lãnh Hoán Thanh, không những không có cảm xúc, ngược lại tâm còn lạnh thấu.

Nhưng Lục Hào không sợ, từ một khắc kia đã yêu hắn, không oán không hận mà làm một tên liếʍ cẩu.

Bất luận mất mặt như thế nào, bị vũ nhục ra sao, y chỉ ở trong phòng yên lặng rơi lệ, yên lặng trị liệu ch·ấn th·ương tâm lý, ngày hôm sau lại tràn đầy nhiệt huyết đi tìm Lãnh Hoán Thanh để bị vả mặt.

Ngày qua ngày, đánh hết má trái, lại đưa má phải.

Còn sẽ hỏi một câu, tay ngươi có đau không? Nếu không ta thổi cho ngươi một chút?

Liếʍ a liếʍ, đến cuối cùng hai bàn tay trắng, vạn người phỉ nhổ…

Bởi vì Lãnh Hoán Thanh nhu nhược đơn thuần, tiểu đồ đệ chọc người trìu mến kia mới là cp được nhận định.

Lãnh Hoán Thanh năm đó được cha mẹ của đứa nhỏ kia trợ giúp, đáp ứng với hai lão, phải bảo đảm đứa nhỏ cả đời bình an trôi chảy, hỉ nhạc an khang.

Liền thu đứa nhỏ này là đứa trẻ duy nhất, cũng là đồ đệ cuối cùng.

Dần dần ở chung, đứa nhỏ này liền phát hiện sư tôn tuy không quen biểu đạt cảm xúc, kỳ thật là ngoài lạnh trong nóng.

Chính là, Lãnh Hoán Thanh tu Vô Tình đạo!

Bất luận trả giá bao nhiêu tình cảm, đối với nam chủ mà nói đều là tốn công vô ích, một người cùng một cọng cỏ, ở trong mắt hắn không hề khác nhau, chẳng qua đều là một người trong muôn nghìn chúng sinh thôi.

Vì thế, quyển sách liền bắt đầu ngược, đứa nhỏ này nghĩa vô phản cố( việc nghĩa chẳng từ nan), đâm thẳng vào con sóng nước ngược luyến bên trong.

Lục Hào không cam lòng, ghen ghét, ghen ghét.

Rõ ràng là y theo đuổi Lãnh Hoán Thanh trước!

Dựa vào cái gì nửa đường lại tòi ra một tên đồ đệ, có thể nhanh chân đến trước, đoạt người y thương.

Hơn nữa, y bị Lãnh Hoán Thanh lần lượt đả kích tổn thương, Điện chủ uy nghiêm lần lượt bị ấn ở trên mặt đất, người ở các môn phái, đều đang cười y mắng y không biết xấu hổ.

Vì thế, ở lần luyện công nọ, Lục Hào tẩu hỏa nhập ma, phản bội Côn Luân, hắc hóa.

Y vài lần hãm hại đứa nhỏ kia, thậm chí ra tay muốn dồn hắn vào chỗ ch·ết, cuối cùng Lãnh Hoán Thanh không thể nhịn được nữa liền một đao “Hộ thê cuồng ma” răng rắc kết thúc y.

Người đọc một mảnh hoan hô, đều khen nam chủ ra dáng nam nhân.

Còn coi như không có tình cảm, khıêυ khí©h lão bà của hắn, tuyệt đối không thể tha thứ!

Nói đến cùng, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể của một tên pháo hôi mà thôi.

Tổng cộng số lần lên sân khấu, còn không tới mười lăm chương.

Lục Hào: “……”

Nếu y không tự mình khôi phục ý thức cùng ký ức, chỉ sợ còn sẽ bị cốt truyện đẩy đi, vậy hiện tại cách ch·ết còn rất xa.

Không liếʍ! Liếʍ cái rắm!

Tình yêu đau khổ này, y đã ăn đủ.

Sống tốt qua ngày không thơm sao?

Lại hết lần này tới lần khác cần tình yêu ch·ết chết tiệt này.

Lục Hào đỡ cây cột đứng lên, trong đầu không ngừng có từng đoạn kí ức hiện ra, chỉ muốn tìm một chỗ tỉnh táo một lát, Lãnh Hoán Thanh liếc qua thấy y muốn rời đi, trong lòng hơi có cảm giác quái dị, nhưng không phân tán lực chú ý lên người y.

Lúc này mới bước ra cửa điện, ngồi ở trên thềm đá thở hổn hển, Đại sư huynh Bùi Nhất Minh mang theo một thân khí thế rào rạt đi qua.

“Lục Hào!”

“Ngươi quả thực là sắc mê tâm khiếu*, to gan lớn mật! Tự tiện xông vào cấm địa, ngươi đã biết tội chưa!”

*Sắc mê tâm khiếu (色迷心窍): bị sắc mê hoặc.

Hắn thật muốn mở đầu của sư đệ ra, nhìn xem bên trong có phải toàn bã đậu hay không, thế mà có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.

Lục Hào cũng biết chính mình lúc này đã gây họa lớn.

Hiện tại chính là hối hận, phi thường hối hận.

Nâng khuôn mặt nhiễm máu, hối hận đan xen, lã chã chực khóc nhìn Bùi Nhất Minh: “Đại sư huynh……”

Mọi người sửng sốt, Lục Hào lớn lên vô cùng xinh đẹp, bộ dáng mấy năm nay đều là nịnh nọt.

Nhưng hiện tại cả người y là máu, bỗng nhiên làm ra vẻ mặt này, thảm là thảm thật, đẹp cũng thật sự quá đẹp.

Lung lay đứng lên, một bước dịch qua phía hắn.

Bộ dáng b·ị th·ương nặng, sáu phần là thật, bốn phần là giả.

“Ta sai rồi, sư huynh…… Sai vô cùng.”

Lời còn chưa nói xong, y trộm làm kinh mạch đi ngược chiều, mạnh mẽ lại phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bùi Nhất Minh vội vươn tay đỡ được y, đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu đau lòng không thôi.

Lục Hào ngất xỉu đạt được mục đích cười một tiếng.

“Chưởng môn, Lục điện chủ lén xông vào cấm địa, nếu lần này không nghiêm trị, khó có thể vừa lòng dân chúng!”

Bùi Nhất Minh gật gật đầu có lệ nói: “Ta đã có định đoạt, việc này để sau bàn lại.”

Lãnh Hoán Thanh cũng đi ra: “Sư huynh lần này, còn muốn dung túng hắn sao? Nếu lại không quản giáo Lục Hào thật tốt, sau này sợ là sẽ tạo ra mối họa.”

“Luật Côn Luân, không nên chỉ sắp xếp để đó, bởi vì ngươi nhiều lần che chở, hắn mới cả gan làm loạn như thế, từ trên xuống dưới đã có rất nhiều lời oán than.”

Bùi Nhất Minh giương mắt nhìn hắn: “Ta biết.”

Ném xuống những lời này liền ôm Lục Hào về Bạch Hoa Điện, dư lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

“Thất sư đệ lần này thật sự quá tùy hứng.” Tả Khâu Song khẽ than thở.

Năm vị điện chủ, Vi Tắc Minh chưởng quản Nam Thuật Điện, Tả Khâu Song chưởng quản Bắc Hoài Điện, sư huynh đệ mấy người vốn nên đồng tâm hiệp lực, lại bởi vì khúc mắc Lục Hào cùng Lãnh Hoán Thanh mà bị ảnh hưởng.