Chương 20: Sờ cốt

Qua mấy ngày, Diệp Vân Lan lại đi một chuyến đến Tinh Tuyền Phong, đệ trình công trạng mấy ngày trước làm nhiệm vụ.

Suy xét tình trạng thân thể, y cũng không chọn những nhiệm vụ cần phải bôn ba khắp nơi và cần động võ để giải quyết, vậy nên các nhiệm vụ mà y nhận phần lớn đều liên quan đến luyện khí, trận thuật, nghiên cứu đan đạo.

Kiếp trước y đã đọc qua vô số quyển sách, lại đơn độc hành tẩu giới tu hành gần trăm năm, đối với kiến thức trong Tu chân giới, không nói là thập phần tinh thông, nhưng cũng biết được bảy đến tám phần, trên đời này, có rất ít vấn đề mà y không giải quyết được.

Chấp sự phụ trách giao nhiệm vụ nhìn người trước mắt, ánh mắt hồ nghi, “Ngươi xác định, ngươi đệ trình một lượt…..Hơn hai mươi nhiệm vụ này sao?”

Hơn hai mươi nhiệm vụ hoa hoè loè loẹt này, đều là loại nhiệm vụ nghi can tu hành, chỉ nhìn thôi đã làm hắn hoa cả mắt.

Một người phải tốn bao nhiêu tinh lực, mới có thể đủ tinh thông nhiều loại học thức như vậy, giải quyết nhiều vấn đề như thế?

Chẳng lẽ là đang lừa lấy công.

Trước kia cũng không phải không có chuyện đệ tử nhận nhiệm vụ tùy ý có lệ, ý đồ lừa dối, tranh thủ nhận công trạng.

Kết cục đều là trực tiếp bị cấm sử dụng phần thưởng nhiệm vụ, bị chặt đứt con đường dễ dàng thu hoạch tài nguyên nhất trong tông môn, sau này phải vừa khóc vừa tìm cách khác để thu hoạch tài nguyên.

Hắn nhìn tư dung xuất sắc của người trước mặt, nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Ngươi có thể nghĩ lại một chút, một khi đệ trình những nhiệm vụ này lên, nếu các trưởng lão không tɧẩʍ ɖυyệt, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.”

Diệp Vân Lan chỉ bình tĩnh nói: “Làm vậy đi.”

Chấp sự thở dài một hơi, đành phải thu những trang giấy nhiệm vụ của Diệp Vân Lan.

Đệ tử bình thường đều dùng thần thức ký lục lên ngọc giản. Rất ít người dùng giấy.

Hắn không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua mấy trang giấy, chỉ cảm thấy chữ viết cũng xinh đẹp giống người này vậy, khí khái thiên thành, thanh mảnh tuyệt đẹp.

“Công trạng sẽ được nhập vào lệnh bài một nửa, còn một nửa, cần chờ sau khi tɧẩʍ ɖυyệt xong mới có thể phát cho ngươi.” Chấp sự nói.

Diệp Vân Lan hơi gật đầu, “Làm phiền.”

Sau đó, y cầm lệnh bài đệ tử đi ra, đi đến Tàng Bảo Các- nơi để vật công.

Công trạng tích lũy của hơn hai mươi nhiệm vụ, mặc dù chỉ có một nửa, nhưng cũng không quá ít, Diệp Vân Lan trước hết đổi công lấy dược liệu cho Thẩm Thù, ánh mắt lại dừng trên một thanh trường kiếm treo trên giá ở góc phòng.

Lưỡi kiếm sắc bén, linh khí dạt dào, là phẩm giai linh kiếm.

Chẳng qua y lại không để vào mắt.

Y cân nhắc.

Về sau Thẩm Thù không thể luôn dùng mộc kiếm mà y tước được.

Đợi đến khi có chút tu vi, cần phải chế tạo bản mạng linh kiếm cho bản thân. Bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị những vật liệu cần thiết.

Y đã đáp ứng đối phương, phải dùng nguyên vật liệu tốt nhất.

Ánh mắt lại nhìn về phía một khối sắt sao trời.

Một khối này đáng giá bằng công trạng của hơn hai mươi nhiệm vụ tông môn. Nhưng thứ này cũng chỉ là nguyên liệu thứ đẳng trong luyện kiếm.

Diệp Vân Lan có chút buồn rầu.

Không khỏi có chút hoài niệm về những vật liệu muôn hình muôn vẻ trong nhẫn trữ vật của mình đời trước, những thứ đó đều là do y tích lũy nhiều năm hành tẩu trong Tu chân giới, đều là bảo vật trân quý.

…… Chỉ tiếc là sau khi y chết, không truyền thừa lại được cho ai.

Trở lại nhà trúc, Diệp Vân Lan bảo Thẩm Thù nấu nước nóng.

Y dựa theo phương thuốc phối dược làm nước tắm từ trong trí nhớ, nói với Thẩm Thù: “Thoát y.”

Thân thể Thẩm Thù cứng đờ, “…… Sư tôn?”

“Vận hành phương pháp hô hấp phun nạp ta từng dạy ngươi, tắm thuốc tắm, có thể loại trừ trọc khí trong cơ thể ngươi, thuốc tắm này là chuẩn bị cho ngươi.”

Thẩm Thù vẫn không nhúc nhích.

Bên tai chậm rãi nổi lên một mạt hồng.

Tuy rằng lúc trước đã tắm cùng người này ở nhiệt tuyền một lần, nhưng khi đó trong nhiệt tuyền đều là sương mù mê mang, lại có thạch nham che lấp, không giống như bây giờ, sư tôn nhà mình vẫn chỉnh tề y quan đứng đó.

Lại mở miệng kêu hắn, thoát y.

Thẩm Thù: “Sư tôn, ta có thể…… Tắm một mình không?”

“Ngươi thể chất đặc thù, vi sư cần tùy thời chú ý tình huống của ngươi, để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.” Diệp Vân Lan rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt thanh lãnh yên tĩnh, tựa như chứa đầy băng tuyết trên núi xa không lây dính bụi trần.

Nhưng càng như thế, lại càng làm hắn cảm thấy thẹn thùng.

Gương mặt Thẩm Thù cũng chậm rãi đỏ lên.

Hắn do dự một lát, cuối cùng cũng nhanh chóng cởϊ qυầи áo, muốn nhảy vào thùng nước tắm thật nhanh.

“Từ từ.” Diệp Vân Lan gọi hắn lại.

Thẩm Thù cứng người tại chỗ.

Diệp Vân Lan đi đến bên người hắn, ngay sau đó, Thẩm Thù cảm giác được bàn tay mềm mại trơn trượt của người này, nắm lấy đầu vai hắn.

“Thuốc tắm này vừa mới nấu xong, rất nóng, ngươi gấp gáp đi vào như thế, là muốn nấu chính bản thân sao?” Diệp Vân Lan nhẹ giọng trách mắng, “Từ từ, đợi dược liệu dung hòa với nước thì vào cũng không muộn.”

“Hiện tại, vi sư cần sờ căn cốt trước đã.”

Căn cốt, linh căn, ngộ tính, là tiêu chuẩn cơ bản để phán đoán tư chất của người tu hành.

Nếu là tu sĩ tu vi cao thâm, chỉ cần đảo thần thức qua một cái, đã có thể thấy rõ ràng căn cốt linh căn của tu sĩ ra sao, nhưng bây giờ Diệp Vân Lan lại không thể.

Nên chỉ có thể dùng thủ pháp cơ bản nhất là sờ, phán đoán, như thế thời điểm đối phương bắt đầu tu hành, mới có thể dạy dỗ đối phương bằng công pháp thích hợp nhất.

Tay Diệp Vân Lan chậm rãi mơn trớn lưng Thẩm Thù, thuận theo đốc mạch mà đi xuống, sờ đến sống lưng quan trọng nhất của người tu hành.

Y chú ý tới, thân thể thiếu niên thon gầy, tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng trên lưng lại có rất nhiều vết thương loang lổ.

Thẩm Thù khẽ run.

Hắn đưa lưng về phía Diệp Vân Lan, cảm thụ đối phương tỉ mỉ sờ xương sống sau lưng mình, đầu ngón tay lành lạnh kia, giống như gió nhẹ phất qua vết thương của hắn, mang theo ý vị nhu hòa trấn an.

“Căn cơ của ngươi rất tốt,” Diệp Vân Lan nói, “Nếu bắt đầu tu hành linh lực, chỉ ít ngày thôi tu vi có thể sẽ tiến bộ vượt bậc.”

Vừa nói, ánh mắt y vừa dừng trên Ấn con rối sau cổ Thẩm Thù.

Phù văn dữ tợn, giống như con nhện xấu xí bám dính lên cái cổ tái nhợt của thiếu niên, dị thường chấn động tâm can.

Y tiếp tục nói: “Ngươi có tư chất như vậy, nên tỏa sáng rực rỡ ở giới tu hành. Chứ không phải làm con rối hay binh khí của bất luận kẻ nào. Thẩm Thù, vi sư hy vọng, về sau ngươi có thể là chính ngươi.”

“Ta sẽ, sư tôn.”

Thẩm Thù đáp ứng, tấm lưng thon gầy run rẩy trong bàn tay người nọ.

“Tốt, bây giờ dược tính đã dung hợp, ngươi vào ngâm thuốc tắm đi.”

Nghe vậy, Thẩm Thù luống cuống tay chân đi vào thùng tắm, chìm bên trong nước tắm.

Hắn nặng nề thở ra một hơi, nhiệt khí trên mặt hơi chút bình ổn.

Nước thuốc có chút kí©h thí©ɧ, hóa thành dòng nhiệt va chạm với kinh mạch, đau đớn như bị kim châm, mà hắn lại có cảm giác đau hơn người thường mấy lần, vậy nên càng đau.

Tuy rằng vẫn chưa vượt qua mức chịu đựng của hắn, nhưng hắn vẫn ngước mắt nhìn về phía Diệp Vân Lan, nói giọng khàn khàn: “Sư tôn…… Ta đau” “Nhịn một chút.” Diệp Vân Lan xoa xoa đầu hắn, “Vận hành pháp môn phun nạp ta dạy ngươi, nhân cơ hội này, bài xuất trọc khí.”

“Ưm……” Thẩm Thù nghe theo rồi vận hành pháp môn, dưới tác động của dược tính, rất nhanh sau đó đã có vài thứ như dòng sương đen tràn ra từ trên người hắn.

Sức mạnh bị Viên Vịnh Chi dùng cấm thuật triệu hoán giống như dòng nước chảy ra từ trong cơ thể, nhưng hắn không thấy đáng tiếc chút nào.

Sức mạnh mà hắn không thể hoàn toàn khống chế được, hắn tình nguyện không cần.

Hơn nữa, hắn còn có thể càng thân cận với sư tôn của mình.

Cần ngâm thuốc tắm đủ ba canh giờ.

Thẩm Thù gối đầu lên rìa thùng nước tắm, nhìn Diệp Vân Lan đang đứng gần đó, xuyên qua đám sương tràn ngập mà chuyên chú nhìn hắn, quan sát tình huống của hắn.

“Sư tôn…… Ta còn rất đau.” Hắn rầu rĩ nói.

Diệp Vân Lan nhíu mi, muốn phân tán lực chú ý của hắn, liền nói: “Vi sư kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”

Ánh mắt Thẩm Thù sáng lên, truy vấn: “Chuyện xưa……gì?”

Diệp Vân Lan: “Ngươi muốn nghe cái gì?”

Thẩm Thù nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn nghe…… Chuyện sư tôn học kiếm khi xưa. Có người nào đã từng dạy ngươi?”

“Kiếm pháp của vi sư, đa phần đều dựa vào giác ngộ của thân thể, lâu dài tập luyện mà thành.” Diệp Vân Lan nói, “Chỉ là, ngươi hỏi có người nào đã từng dạy ta……”

Trong trí nhớ y hiện lên thân ảnh đen nhánh tà ác của người nọ.

Sau khi người nọ cứu y ra khỏi tháp Phù Đồ, tự biết ngày chết đã đến gần, người nọ truyền lại kiếm đạo cùng tu vi, và cả kiếm của bản thân cho y.

Sau đó y vượt qua Đại Thừa, đăng lâm Đạp Hư cảnh, vẫn không rời khỏi nhân quả của đối phương.

“Có.” Y thấp giọng nói.

Thẩm Thù: “Đó là ai?”

“…… Là một người nhất ý cô hành, cố tình làm bậy.”

Thẩm Thù chớp chớp mắt, “Ta có phải nên gọi hắn…… Sư tổ?”

Diệp Vân Lan nhớ tới oan nghiệp kiếp trước của mình và người nọ, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ừm.”

Thẩm Thù nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của y, trong lòng có chút hụt hẫng.

Bây giờ hắn mới biết được, thì ra sư tôn nhà mình cũng không thanh lãnh như bề ngoài, mà y cũng có người giấu dưới đáy lòng, vĩnh viễn khắc ghi.

“Sư tổ tên gọi là gì?”

Thẩm Thù lại hỏi.

Diệp Vân Lan nhắm mắt, nói: “Hắn không có tên, chỉ có danh hào.”

— “Khi xuất kiếm, cần trầm tâm liễm tức, ý động thần ngưng.”

Gió nhẹ thổi qua biển hoa.

Diệp Vân Lan cầm trong tay một cành hoa chỉ thẳng về phía Thẩm Thù, tóc đen bay múa, ống tay áo tung bay, dưới ánh nắng mặt trời, tựa như trích tiên giáng thế.

Thẩm Thù đứng đối diện y, tay cầm mộc kiếm, nóng lòng muốn thử.

Hai bên giao thủ.

Kiếm thuật của Diệp Vân Lan vẫn luôn bình tĩnh tuyệt đẹp, động tác Thẩm Thù càng ngày càng nhanh, kiếm pháp càng ngày càng dày đặc, dày như mưa rơi.

Đối với kiếm thuật, chắc chắn Thẩm Thù có chút bản năng dã tính.

Bỗng nhiên, hắn bắt được chút động tác tạm dừng nhỏ đến gần như không thể phát hiện của Diệp Vân Lan, đánh bay cành hoa trong tay Diệp Vân Lan.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thù chiếm thế thượng phong khi hai thầy trò luận bàn.

Không gian nhất thời yên tĩnh.

Trên mặt Thẩm Thù chảy đầy mồ hôi, hai mắt lại mở to, sáng quắc nhìn Diệp Vân Lan.

Diệp Vân Lan rũ mắt nhìn cành hoa trên mặt đất, nói: “Không tồi, bộ kiếm pháp này đã coi như ngươi đã nhập môn.” Thanh âm y hơi khàn, bất động thanh sắc nói: “Hôm nay tập kiếm tới đây là được, ngươi đi nấu nước đi, đợi lát nữa tiếp tục ngâm thuốc tắm. Lại ngâm thêm hai ba lần, mới tiêu trừ hết trọc khí trong cơ thể ngươi, đến lúc đó, là có thể bắt đầu tu hành.”

Thẩm Thù nói: “Vâng. Sư tôn.”

Đợi Thẩm Thù biến mất khỏi tầm nhìn, Diệp Vân Lan liền gắt gao nhăn mi.

Mới vừa rồi khi giao thủ, l*иg ngực y thình lình nảy lên một trận đau đớn khó phai.

Nhẫn nhịn, chung quy vẫn không nhịn được ho khan.

Lòng bàn tay nhiễm một mạt đỏ tươi.

“Kiếm ý ngươi quá mạnh, dù cố tình áp chế, lúc giao thủ cùng người khác vẫn thu hút linh lực chung quanh, dẫn tới lặp lại thương thế.” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh băng.

Diệp Vân Lan nghiêng người, thấy trong rừng trúc cách đó không xa, có nam nhân mặc bạch y cùng áo choàng, cầm kiếm đứng ở nơi đó, không biết đã đứng bao lâu.

Y mím môi, yên lặng cầm Khuyết Ảnh Kiếm trong tay.

Tê Vân Quân cất bước đi đến trước mặt y, thân hình hắn cao lớn, tu vi cực cao, cảm giác áp bách vô cùng lớn.

Hắn lại nói: “Nhưng, kiếm pháp của ngươi, rất tốt.”

Diệp Vân Lan biết trận luận bàn mới vừa rồi của y và Thẩm Thù, sợ là đối phương đã nhìn hết toàn bộ.

Đều là đại năng kiếm đạo, dù khi y và Thẩm Thù giao chiến, đã cố tình áp chế thực lực, đối phương hẳn là có thể nhìn ra không ít thứ.

“Tên của nó là gì?” Tê Vân Quân tiếp tục hỏi.

Y không trả lời.

Tầm mắt chỉ nhìn Cửu Thiên Độ Ách Kiếm trong tay đối phương.

Nhìn trên chuôi kiếm của đối phương, có treo một mặc ngọc mà y từng rất quen thuộc.

*mặc ngọc: ngọc bội

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thù: Đáng giận, đáy lòng sư tôn cư nhiên có người.