Chương 21: Mặc ngọc

Diệp Vân Lan không nhận nhầm.

Cái mặc ngọc này, xác thật là cái mà Dung Nhiễm để lại cho y lúc trước.

Năm đó, sau khi y vào Thiên Tông, mặc ngọc này đã bị Dung Nhiễm lấy về, nhưng lúc này, nó lại được treo trên chuôi kiếm của Tê Vân Quân.

…… Cho nên sau khi y trả mặc ngọc lại cho Dung Nhiễm, Dung Nhiễm lại đưa cho sư phụ thân truyền của mình?

Tê Vân Quân thấy y không đáp, ngược lại dừng ánh mắt trên thân kiếm của mình, liền giơ thanh trường kiếm lên trước mặt, nhàn nhạt nói: “Kiếm của ta, tên là Huyền Thanh Độ Ách, luyện chế từ Huyền Thanh Ngọc Phách, trảm ma trong thiên hạ.”

Hắn nói xong, lặp lại một lần nữa.

“Kiếm của ngươi, tên gì?”

Diệp Vân Lan lúc này mới thu hồi lực chú ý từ trên mặc ngọc. Năm ngón tay nắm chặt trên thân kiếm, nói: “Kiếm danh Khuyết Ảnh.”

Tê Vân Quân: “Cũng coi là kiếm tốt.” Hắn tạm dừng một chút, lại nói, “Chỉ là, không thích hợp với ngươi.”

Ngữ khí Diệp Vân Lan lạnh xuống, nói: “Đây là bản mạng kiếm của ta.”

“Không hợp, trước sau đều không thích hợp.” Tê Vân Quân nói, “Nó không xứng với ngươi.”

Thân hình nam nhân cao lớn hơn thường nhân rất nhiều, mặt mày hờ hững, lúc cúi đầu nhìn người khác, tựa như tiên thần từ trên cao nhìn con kiến trên mặt đất.

Diệp Vân Lan lãnh đạm nói: “Ta không còn tu vi, Khuyết Ảnh trong tay ta không thể phát huy một phần mười uy lực, nếu theo lý luận này, chẳng lẽ không phải là ta mới không xứng với nó? Tiên Tôn không khỏi quá mức xen vào việc của người khác.”

“Dùng kiếm không thích hợp, ảnh hưởng không tốt tới kiếm đạo của ngươi.” Tê Vân Quân nói.

Trong lòng Diệp Vân Lan cũng không bất ngờ.

Kiếp trước, người này cũng như vậy, một lời quyết đoán, mặc kệ người khác giải thích như thế nào, cũng chỉ tin bản thân.

Cho nên khi y bị nhốt ở tháp Phù Đồ trăm năm, vô luận cầu xin tức giận như thế nào, cũng chỉ nhận lại được một câu “Ma niệm chưa tiêu” của đối phương mà thôi.

Một câu “Không liên quan đến ngươi” còn chưa kịp nói ra, đã nghe Tê Vân Quân tiếp tục nói: “Ta có Cực hoang thiên kim, Chín uyên hàn vẫn, Hoành tuyệt sương thiết, có thể tiêu trừ liên hệ của ngươi với bản mạng kiếm hiện tại, lại luyện chế cho ngươi một bản mạng kiếm thích hợp một lần nữa.”

Những thứ mà Tê Vân Quân liệt kê ra, đều là vật liệu luyện kiếm quý hiếm vô cùng, kiếm tu tầm thường chỉ cần được một món thôi đã mừng như điên, hắn lại như thuận miệng mà nói ra.

“Chỉ có một điều kiện.”

Hắn nói.

“—— làm đồ đệ ta.”

Diệp Vân Lan cảm thấy vớ vẩn.

Y nhấc mí mắt, lệ chí nơi đuôi mắt đẹp đến bức người, đồng tử đen nhánh gắt gao co rút lại, “—— ngươi nói, ngươi muốn thu ta, làm đồ đệ?”

Tê Vân Quân rũ mắt nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói: “Đúng vậy.” Hắn tu vô tình đạo, từ bước đầu tu hành, đã hoàn toàn đoạn tuyệt cùng thất tình lục dục.

Cuộc đời này hắn sẽ không thu đồ đệ, Dung Nhiễm chỉ là ngoại lệ.

……Cho đến mới vừa rồi, hắn thấy được kiếm pháp của Diệp Vân Lan.

Hắn nhìn trong biển hoa, tay người này cầm một cành hoa xanh lơ, ống tay áo tung bay, vẽ ra một đạo kiếm quang vắng lặng đến ảm đạm.

Tuy ảm đạm, nhưng lại không tầm thường.

Trên cành hoa kia có thứ gì, đạo kiếm quang kia phảng phất cũng có thứ gì đó, vô cùng bén nhọn đâm vào đáy mắt hắn.

Những năm này, hắn rất ít khi kinh diễm với bất cứ thứ gì.

Có một lần, là dung nhan của Diệp Vân Lan.

Lần này, lại là kiếm pháp của người này.

Sau khi kiếm đạo đến cực cảnh có tư vị gì?

Nếu hắn phải trả lời, chỉ có một đáp án.

Tịch liêu.

Càng cao càng lạnh.

Từ lúc hắn đến Thuế Phàm cảnh, sau là kiếm đạo Đại Thừa, cơ hồ trên thế gian đã không còn người đáng giá để hắn xuất kiếm nữa.

Nhưng kiếm tu lại cần đối thủ.

Nhìn người trước mắt, hắn thấy được người này có tiềm lực trở thành đối thủ của hắn.

Cho nên hắn tiếc hận vì kiếm bản mạng không xứng với kiếm đạo của người này.

Cho nên, hắn muốn nhận đồ đệ.

—— qua tay của mình, y sẽ theo tâm ý của mình, dạy dỗ ra một đồ đệ đủ để trở thành đối thủ của hắn.

Vừa nghĩ đến, hắn nhận ra không gian tịch liêu vô tình trong thiên địa, cuối cùng cũng tìm ra chút mong chờ.

Nhưng lại nghe Diệp Vân Lan nói: “Ta không cần.”

Tê Vân Quân: “Vì sao?”

Tâm lý Diệp Vân Lan đối với người nam nhân này đã phiền chán đến cực điểm, nhìn một cái đã cảm giác ngực bị áp đến nặng nề, chỉ muốn xoay người rời đi.

Nhưng không thể nói chuyện kiếp trước trong tháp Phù Đồ, y trầm mặc một hồi, nói: “Ta nhớ rõ, Dung Nhiễm là đệ tử của Tiên Tôn.”

Tê Vân Quân: “Đúng vậy.”

Diệp Vân Lan nói: “Đệ tử Tiên Tôn phẩm hạnh không hợp, cả gan làm loạn, xuống tay với đồng môn. Cổ nhân có nói, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng. Ta cũng không muốn bái sư Tiên Tôn, trở thành người như hắn.”

Tê Vân Quân nhíu mày, “Hắn đã làm gì?”

Diệp Vân Lan hỏi lại: “Tiên Tôn thân là vi sư, lại không rõ đệ tử mình đã làm gì sao?”

Tê Vân Quân nói: “Ta thu hắn làm đồ đệ, chỉ vì trả hết nhân quả. Hắn cũng không có tư chất kiếm tu, ngày thường ta dạy qua, cũng chỉ là chút tâm pháp ngoại đạo.”

Lời như thế, quả thực là đang thừa nhận bản thân không nghiêm túc dạy dỗ.

Tê Vân Quân phảng phất cũng ý thức được nói như vậy càng thể hiện bản thân vô trách nhiệm, vì thế dừng một chút, lại nói, “Nếu ngươi nhập môn, ta sẽ dạy không chỉ như vậy.”

“Ta sẽ tìm biện pháp tiêu trừ vết thương Thần hỏa cho ngươi, kiếm pháp Thiên Tông ngươi tùy thời đều có thể lật xem, nếu như có chỗ không rõ, cứ đến hỏi ta, ta sẽ lý giải cho ngươi. Ta có thể vì ngươi luyện chế bản mạng kiếm phù hợp, luận bàn bồi luyện cùng ngươi, mãi cho đến khi kiếm đạo ngươi Đại Thừa, có thể sánh vai cùng ta.”

Đây là cơ duyên mà mỗi kiếm tu trên đời đều ước mong.

Nhưng Diệp Vân Lan lại thờ ơ. Ánh mắt y chạm đến mặc ngọc treo trên chuôi kiếm của Tê Vân Quân, hàng mi dài bỗng nhiên nhẹ nhàng run một chút.

“Xin hỏi Tiên Tôn thiếu nhân quả gì?” Y đột nhiên hỏi.

Tê Vân Quân nhíu nhíu mày, không biết vì sao Diệp Vân Lan lại hỏi như thế, ngừng một lát rồi trả lời: “Ân cứu mạng.”

Ánh mắt Diệp Vân Lan chớp động một chút, lại hỏi: “Ân cứu mạng ra sao?”

Đây cũng không phải chuyện không thể nói.

Đối với người mà lần đầu tiên hắn muốn nhận đồ đệ, Tê Vân Quân rất có kiên nhẫn, nói: “Năm đó ta độ kiếp Thuế Phàm, từng bị trọng thương, tĩnh dưỡng ở Hành Y Phong. Dung Nhiễm là đệ tử Hành Y Phong, ta thiếu hắn một nhân quả.”

Thuế Phàm kiếp, là giới hạn cuối cùng của phàm nhân.

Chỉ khi vượt qua Thuế Phàm kiếp, mới có tư cách trèo lên Tiên giai.

Lúc hắn độ kiếp, 9000 trọng thiên kiếp ầm ầm đánh xuống, Huyền Thanh Độ Ách Kiếm thiếu chút nữa đã hoàn toàn hao hết linh tính trong đợt lôi kiếp.

Khác với lôi kiếp Thuế Phàm kiếp ghi lại trong sử sách.

Uy lực ít nhất cũng gấp mười lần.

Hắn kiệt lực đón lấy lôi kiếp cuối cùng, rơi vào hôn mê.

Lúc tỉnh lại, đã ở Hành Y Phong.

Mà thời gian đã qua ba năm.

Hắn thiếu hụt ký ức ba năm.

Chỉ biết là phụ tử hai người Dung Khanh Tuyệt và Dung Nhiễm đã cứu hắn.

Dung Khanh Tuyệt là phong chủ Hành Y Phong, y thuật cao siêu, phẩm hạnh làm người hơi có khuyết điểm, nhưng chữa thương ba năm cho hắn, cũng coi như tận tâm tận lực.

Dung Nhiễm là nhi tử của Dung Khanh Tuyệt, tướng mạo mỹ lệ, tính tình ôn nhu, thời điểm hắn mới vừa tỉnh, là đang được đối phương chăm sóc.

Dựa theo lời nói của Dung Khanh Tuyệt, sợ liên lụy an nguy của môn phái, việc hắn bị thương không thể lộ ra ngoài, bởi vậy trong ba năm này, hắn đều được con trai Dung Khanh Tuyệt chăm sóc.

Ân tình này, cộng thêm Dung Nhiễm cầu thỉnh, hắn thu đối phương làm đồ đệ ký danh.

Tính tình Dung Nhiễm ôn nhu, làm đồ đệ, còn bớt lo.

Sau đó, Dung Nhiễm trả Huyền Phách Ngọc lại cho hắn.

Huyền Phách Ngọc là di vật sư phụ hắn để lại, vô cùng ý nghĩa.

Hắn vốn tưởng rằng Huyền Phách Ngọc đã bị đánh rơi trong thiên kiếp, cũng không nghĩ đến, nó lại ở trong tay Dung Nhiễm.

Nhân quả này lại càng khó bỏ, hắn dứt khoát thu đối phương làm đệ tử thân truyền, bảo hộ dưới cánh chim hắn cả đời.

Huyền Phách Ngọc còn có hàm nghĩa khác nữa…… Hắn cũng không biết ký ức mấy năm kia là như thế nào, cũng hoàn toàn không muốn tìm hiểu lại.

Vượt qua Thuế Phàm kiếp, vô tình đạo đại thành, chú định là vô ái vô dục, chỉ làm bạn với kiếm trong tay cả đời.

Diệp Vân Lan nhíu mày.

Là Hành Y Phong, không phải rừng đào.

Có lẽ là y nghĩ sai rồi.

Y vẫn nhìn Huyền Thanh Độ Ách Kiếm trong tay Tê Vân Quân, không chỉ dừng trên mặc ngọc, còn có vỏ kiếm đen nhánh kia.

Lần trước chưa nhìn cẩn thận, lúc này mới phát giác, trên vỏ kiếm cổ xưa đen nhánh, được khắc một cành hoa đào rất không hợp.

Kiều nộn, minh diễm. Cực kỳ sinh động.

Y nhớ tới rừng đào ở Vân Thiên Cung.

Diệp Vân Lan vốn không định nhiều lời với người này, bây giờ lại hơi trầm mặc, vẫn nói: “Tiên Tôn tựa hồ yêu sâu sắc hoa đào?”

Tê Vân Quân: “Đúng vậy.”

“Vì sao?” Diệp Vân Lan nói, “Nơi Tiên Tôn ở hàng năm đều phiêu tuyết, ta cho rằng Tiên Tôn càng thích hoa sen tuyết, chứ không phải đào.”

Mặt mày Tê Vân Quân lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Diệp Vân Lan mặt vô biểu tình, “Tiên Tôn không nói, sao biết không liên quan đến ta?”

Tê Vân Quân: “Ta thích đào, không liên quan tới bất luận kẻ nào trên đời.”

Xác thật là không quan hệ với bất cứ ai.

Chỉ có hắn.

Lúc vô tình đạo đại thành, sẽ có tâm ma kiếp giáng xuống.

Tâm ma kiếp vô thanh vô tức, bình thường khó có thể cảm thấy được.

Mà tâm ma kiếp của hắn, lại là một giấc mộng.

Trong mộng, hắn ở trong một rừng đào, trong rừng đào có một bóng người mông lung không rõ mặt.

Người nọ sẽ chạy vội trong rừng đào, sẽ phát ra tiếng cười nhẹ nhàng đẹp đẽ, cũng sẽ nắm ống tay áo hắn mà làm nũng.

Mỗi lần hắn nghe được tiếng cười kia, đều không ngăn được mà mềm lòng, tâm cảnh lay động, muốn cầm tay người đó.

Nhưng trước sau gì cũng là tâm ma kiếp của hắn.

Chỉ là một hư ảnh.

Ảo ảnh chứa tình yêu và dục niệm của cuộc đời hắn.

Diệp Vân Lan: “Tiên Tôn không muốn nói, vậy dựa trên quan hệ giữa chúng ta, cũng không còn gì hơn.”

Khi nói chuyện, y không khống chế được thấp giọng ho khan, lại ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, “Mời Tiên Tôn trở về. Ta sẽ không bái ngươi làm sư phụ, cũng không cần ngươi đúc kiếm.”

Tê Vân Quân nhíu mày lần nữa.

Diệp Vân Lan ba lần bốn lượt cự tuyệt, đã làm hắn không vui.

Hắn tuy rằng vô cùng muốn thu người này làm đồ đệ, nhưng thân là tông chủ Thiên Tông, kiếm đạo chí tôn, rốt cuộc cũng cần thể diện.

Những lời thưởng thức cùng hứa hẹn, hắn tuyệt đối sẽ không nói lần hai.

Hắn nhớ tới mục đích lần này mình đến đây.

“Thương thế thần hỏa trên người ngươi đã bị dẫn động, cần ta dùng linh lực tiến hành áp chế.” Tê Vân Quân lạnh lùng nói, “Ta nói rồi, thương thế của ngươi cần áp chế đều đặn mỗi tháng, hiện giờ một tháng đã qua, sao không thấy ngươi đến Vân Thiên Cung?”

Từ lúc bước ra khỏi Vân Thiên Cung, Diệp Vân Lan không có nửa phần ý tứ đến lần nữa.

Giờ phút này, tuy rằng ngực y đau đớn, ho ra máu, nhưng chỉ lãnh đạm nói: “Vân Thiên Cung hàng năm phiêu tuyết, thân thể ta sợ lạnh, cũng không muốn đợi ở đó, nên không đi. Vừa lúc, cũng không cần lãng phí thời gian của Tiên Tôn.”

Ngữ khí người này luôn như vậy.

Tê Vân Quân vốn định xoay người rời đi, lại nghĩ tới thân ảnh đơn bạc của người này đứng trong tuyết ngày ấy, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của y, tầm mắt ngừng lại trên đuôi mắt đỏ tươi, lại nhàn nhạt nói.

“Nếu ngươi sợ lạnh không muốn đi, vậy về sau cứ chữa thương ở chỗ ngươi.”

Diệp Vân Lan muốn cự tuyệt, lại cảm giác không khí quanh thân cứng lại, không thể động đậy. Cánh tay Tê Vân Quân duỗi ra, đưa y vào nhà trúc.

—— Thẩm Thù đang nấu nước ấm.

Củi gỗ bùm bùm vang lên, trán hắn chảy ra mồ hôi nóng, gương mặt hơi phiếm hồng, nghĩ về trận luận bàn mới vừa rồi của mình và sư tôn.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh rớt cành hoa trên tay đối phương.

Tuy rằng Thẩm Thù biết, sư tôn nhà mình vẫn luôn không vận toàn lực, mới vừa rồi chỉ là sơ hở nhỏ, đột nhiên mà đến, thậm chí giống như cố ý lộ ra, nhưng trong lòng hắn vẫn thập phần hưng phấn.

Bóng dáng bên ngọn lửa cũng cao hứng mà vặn vẹo.

Hắn từng ưng thuận hứa hẹn trước mặt Diệp Vân Lan, nói về sau phải dùng sức mạnh của chính mình, làm người bảo hộ y, không phải vọng ngôn.

Hôm nay, càng tiến thêm một bước về phía mục tiêu.

Nhĩ tiêm bỗng nhiên động đậy, hắn nghe được tiếng vang truyền đến từ nhà trúc.

Còn có tiếng bước chân.

Không giống bước chân nhẹ như mèo ngày thường của sư tôn, mà là trầm ổn hữu lực, lộ ra vận thuật khó nói.

Là từ phòng ngủ sư tôn truyền tới.

Ánh mắt Thẩm Thù thâm trầm, ngừng động tác trong tay.

Hắn bước nhanh trở về phòng ngủ, nhìn thấy trên chiếc giường khắc hoa trong phòng ngủ mà hắn thường ngủ cùng sư tôn, giờ phút này có hai người ngồi khoanh chân.

Một nam nhân cao lớn tóc bạc.

Người còn lại, là sư tôn hắn.

Quần áo sư tôn hắn hỗn độn, bị song chưởng của nam nhân kia dán lên lưng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi uốn lượn trên gương mặt.

Mà trên đôi môi mỏng tái nhợt, dính máu đỏ thắm.

Tác giả có lời muốn nói:

——những lời thưởng thức cùng hứa hẹn, hắn tuyệt đối sẽ không nói lần hai.

Diệp Vân Lan: Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi.