Chương 39

Sau khi nhận được tin này, Giang Nhan im lặng một lúc lâu.

Hàng Án cũng bị kéo đi?

Ba học sinh này không phải học sinh bình thường, chuyện này có liên quan đến việc bạo lực học đường trong trường cấp ba Minh Đỉnh, là trùng hợp hay cố ý?

Giang Nhan liếc nhìn thời gian, 6 giờ 52 phút, chưa đầy một tiếng trước khi sự việc xảy ra.

“Cảnh sát Tưởng nhận được tin tức từ đâu?”

“Linh Dũng đến đây báo án.”

“Linh Dũng đi cùng Hàng Án vào buổi sáng sao?”

“Ừ, em ấy trốn được nên chạy tới đồn cảnh sát báo án, tôi đã cử người đến đó quan sát, một lúc nữa sẽ có kết quả, bác sĩ Giang, cô đến Cục Cảnh sát một chuyến nhé.”

Giang Nhan nhanh chóng rời giường, đánh răng rửa mặt, lúc đến cục cảnh sát, Linh Dũng vẫn ở đó, cả người thấp thỏm, đi qua đi lại.

“Cô Giang, Hàng Án bị bệnh nhân tâm thần bắt đi rồi, những bệnh nhân tâm thần đó còn đáng sợ hơn cả phần tử khủng bố.”

Đôi môi của Linh Dũng run rẩy, đồng thời càng thêm áy náy.

Nếu không phải Hàng Án vì muốn yểm trợ để cậu chạy trốn thì sẽ không bị những bệnh nhân tâm thần đó bắt đi.

Tất cả là lỗi của cậu.

Đây là lần đầu tiên Linh Dũng gặp phải chuyện như thế này nên cực kỳ hoang mang, lo sợ.

“Cô Giang ơi em phải làm sao đây. Em nghe nói bệnh nhân tâm thần rất đáng sợ. Lúc trước dì của một bạn học trong lớp chúng ta bị bệnh, được người nhà đưa vào đó, lúc đi ra đã trở thành người điên.”

“Đừng lo lắng.” Giang Nhan an ủi cậu, “Không phải em đã nói Hàng Án có vận khí tốt sao, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Linh Dũng không thể bình tĩnh được, Hàng Án bị những bệnh nhân tâm thần đó cưỡng ép bắt đi, bọn họ còn đáng sợ hơn cả sát nhân, không biết bây giờ Hàng Án còn sống hay đã chết.

“Em nghe nói bệnh nhân tâm thần rất đáng sợ, liệu bọn họ nhìn thấy Hàng Án đẹp trai có đưa cậu ấy…” Linh Dũng không đành lòng nói ra câu tiếp theo, cậu sợ mình mồm thối, thật sự gây hoạ lên người Hàng Án.

“Bệnh nhân tâm thần không đáng sợ như trong tưởng tượng của em đâu, trong đấy có y tá, em đừng tự doạ bản thân, em cứ về trường trước đi nhé, cô sẽ xử lý việc còn lại.”

Dù Giang Nhan nói như thế nào thì Linh Dũng vẫn không muốn đi, cậu quyết tâm muốn đến bệnh viện tâm thần cứu Hàng Án.

Giang Nhan và Tưởng Lưu không thuyết phục được nên mặc kệ cậu, hai người tìm một chỗ khác nói chuyện.

“Tôi đã gọi điện cho bệnh viện tâm thần Thiên Đường, họ nói những bệnh nhân đó vẫn chưa quay lại, bác sĩ Giang có biết nơi này không?”

“Tôi từng đến rồi, cảm giác không ổn lắm.” Rời khỏi tầm mắt của Linh Dũng, Giang Nhan nhíu mày, “Người bị đưa vào đó đều là những người bị bệnh nghiêm trọng đến mức không thể trị liệu, không có một người nào đi ra khỏi đó mà vẫn còn nguyên vẹn cả.”

Tưởng Lưu im lặng.

Anh ấy biết một ít về bệnh viện tâm thần này, nơi dùng cái tên “thiên đường” rất dễ nghe, nhưng thực tế lại rất đen tối.

Lúc trước có người nhà tố cáo y tá trong bệnh viện ngược đãi bệnh nhân tâm thần, khiến tinh thần của bệnh nhân trở nên bấn loạn, anh ấy từng vào cuộc điều tra hai lần nhưng không tìm được chứng cứ, nên không giải quyết được gì.

Không chỉ người bệnh đi vào không thể trở về mà về cơ bản, những người bình thường đi vào trong đó, tinh thần cũng trở nên bất thường theo.

Mỗi tháng có ít nhất một người chết trong đó, lãnh đạo thành phố rất quan tâm đến chuyện này, cục cảnh sát vẫn luôn điều tra nhưng tất cả chứng cứ thu được đều cho thấy hung thủ biến người khác thành người điên là bệnh nhân tâm thần.

Bệnh nhân tâm thần phạm tội, không thể bắt giữ.

Ba học sinh này đều nhỏ tuổi, nhất là hai em nữ yếu bóng vía kia, rơi vào tay bệnh nhân tâm thần, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Giang Nhan nói: “Đến đó một chuyến đi, qua đó sẽ biết trong đó có người hay không.”

Vừa dứt lời, có một cảnh sát đi tới, gật đầu chào hỏi Giang Nhan: “Đội trưởng Tưởng, bác sĩ Giang, đã trích xuất camera xong rồi.”

Giang Nhan và Tưởng Lưu liếc nhìn nhau, bước nhanh đến văn phòng, đứng trước máy tính.

Các trường cấp ba trong thành phố đều tập trung ở một khu, nhiều học sinh, nhiều camera, hình ảnh rất rõ ràng, Lý Giai Giai và Hàng Án bị bắt cách nhau chưa đến năm phút, tổng cộng có sáu bệnh nhân tâm thần, đang đi dạo trên đường, nhìn thấy người đột nhiên trở nên kích động, cầm hung khí trong tay xông tới bắt người đi.

Triệu Cần và Lý Giai Giai không có sức phản kháng, sau khi bị đánh bất tỉnh, bị bệnh nhân tâm thần kéo vào con ngỏ nhỏ vui chơi vài phút, sau đó lại nhìn thấy Hàng Án và Linh Dũng, Linh Dũng chỉ mới nhìn thoáng qua thôi đã trở thành mục tiêu mới của bọn họ, người bị khống chế đầu tiên là Linh Dũng, Hàng Án cứu người, vật lộn với những bệnh nhân tâm thần đó một lúc, chân bị dao chém qua, thành công giúp Linh Dũng chạy trốn, hình ảnh cuối cùng trong video, Hàng Án bị đánh ngất xỉu rồi bị kéo đi.

Xem xong toàn bộ video, vẻ mặt của các cảnh sát trong phòng nghiêm túc.

Tưởng Lưu lấy đồng phục: “Đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường trước, sẽ tìm được manh mối nhanh hơn.”

Lúc Giang Nhan đi ra ngoài, Linh Dũng đuổi theo, nhìn thấy một đoàn cảnh sát được huy động, tinh thần trở nên chấn động: “Cô Giang, chúng ta đi cứu Hàng Án đúng không ạ?”

Giang Nhan gật đầu.

“Em ngồi cùng xe với cô.”

“Bọn cô muốn đến bệnh viện tâm thần, em không sợ?” Giang Nhan hỏi cậu.

“Để cứu Hàng Án, em không sợ.” Linh Dũng rất kiên định.

Điện thoại trong túi Giang Nhan vang lên, tưởng là của bọn côn đồ, cô vội vàng lấy xe, kết quả nhìn thấy Diêu Chấn, cô không hề do dự mà cúp máy.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát, cô bất ngờ nhìn thấy Diêu Chấn đang đứng bên cạnh xe chờ cô.

“Giang Nhan, anh muốn nói chuyện với em.”

“Tôi không có thời gian.” Giang Nhan không thèm nhìn hắn, cô thật sự không có thời gian thảo luận chuyện ly hôn với Diêu Chấn.

Hắn luôn như vậy, trước khi ly hôn hắn rất ít quan tâm đến cô, sau khi ồn ào đòi ly hôn, cứ cách một khoảng thời gian lại đến đây đàm phán.

Đến bệnh viện chặn cô thì thôi đi, hiện tại còn chạy đến đồn cảnh sát.

Nghĩ đến đây, Giang Nhan không khỏi chế giễu: “Tin tức của anh nhanh thật, thật, thật đáng tiếc khi làm giảng viên đại học.”

Diêu Chấn thở dài: “Chúng ta không cần phải cãi nhau ồn ào như vậy.”

Mấy người Tưởng Lưu đã lên xe, đang đợi Giang Nhan, Diêu Chấn liếc nhìn bọn họ, hạ thấp giọng, “Anh và em ngồi cùng một xe đi, anh chỉ muốn nói mấy câu thôi, đến ngã tư thứ hai anh sẽ xuống xe. Điều này có chút liên quan đến chuyện em đang giải quyết, em sẽ cảm thấy hứng thú.”