Chương 40

Trên đường đến bệnh viện tâm thần, khuôn mặt của Giang Nhan lạnh lùng, không nói một lời nào.

Sự thích thú của cô đối với Diêu Chấn đã biến mất từ ngày cô đoán được hắn nɠɵạı ŧìиɧ với cô học sinh đó, hiện tại họ là người xa lạ, cô không thích, thậm chí ngày càng ghét hơn.

Nhưng cô không muốn nói gì, trước khi làm thủ tục ly hôn, cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Diêu Chấn, bị người mình thân mật nhất phản bội, nghĩ đến cô chỉ cảm thấy ghê tởm, chứ đừng nói đến việc đối phương đi lại trước mắt mình.

Áp suất trong xe rất thấp, Linh Dũng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đếm quãng đường vừa nghĩ đến Hàng Án, không ai

chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai người.

Trong xe có học sinh, Diêu Chấn ngập ngừng không dám nói, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tìm được nghi phạm lần trước chưa? Gần đây em thế nào rồi?”

Giang Nhan nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn hắn.

Lúc này tới quan tâm, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết.*

*Ý chỉ âm mưu không che giấu được ai.

“Hôm trước cha gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của chúng ta. Giang Nhan, anh cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục như vậy được nữa, nói rõ với người trong nhà sớm một chút, như vậy đều tốt cho cả hai chúng ta.”

Nói tới đây, Diêu Chấn cẩn thận liếc nhìn Giang Nhan, nhưng cô không hề phản ứng.

Im lặng một lúc, hắn dịu giọng, thương lượng với cô: “Ngoại trừ căn hộ ở trường của anh ra thì anh không cần thứ gì khác, được không? Giang Nhan, anh biết trong lòng em oán hận, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, ly hôn đều có lợi cho chúng ta.”

Giang Nhan cười khẩy, không trả lời.

Cô thậm chí còn không biết Diêu Chấn lấy mặt mũi ở đâu mà dám nói ra những lời này.

Diêu Chấn thở dài, giọng điệu gần giống như đang cầu xin: “Tình huống hiện tại, đối với anh là một loại tra tấn, anh cũng không muốn gây khó dễ cho em.”

Giang Nhan im lặng không nói gì.

Trong xe chỉ có giọng nói của Diêu Chấn, bầu không khí đóng băng tới cực điểm.

Diêu Chấn không biết Giang Nhan đang nghĩ gì, căng da đầu nói tiếp: “Trước khi Lục San ở bên anh, cô ấy từng đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường hai lần, cứ nhắc tới nơi đó là cô ấy lại sợ hãi, khoảng thời gian đó vẫn luôn đến tìm anh.”

“Thứ anh nói tôi sẽ cảm thấy hứng thú chỉ vậy thôi?”

“Nhưng nghe anh nói như vậy, một giảng viên dạy triết học còn hiểu cảm xúc của người bệnh hơn cả bác sĩ tâm lý như tôi, anh không thay đổi nghề nghiệp với tôi thì thật đáng tiếc.”

Mặc dù Giang Nhan nói chuyện kẹp dao giấu kiếm nhưng giọng điệu ổn định, ngay cả tốc độ lái xe cũng không thay đổi.

Cảm xúc hiện tại của cô rất ổn định.

Sau khi im lặng một lúc, Diêu Chấn thở dài: “Em là bác sĩ tâm lý, có lẽ em biết thứ gì có thể dễ dàng hại chết người bệnh, hiện tại anh chính là cọng rơm cứu mạng của Lục San. Không có anh, cô ấy sẽ không chịu nổi. Mấy ngày nay anh cũng không ổn lắm…”

Giang Nhan cắt ngang lời hắn: “Nếu anh chỉ muốn nói những lời này thì hiện tại anh có thể xuống xe. Diêu Chấn, lúc trước người quyết định kết hôn là tôi, hiện tại người quyết định ly hôn cũng là tôi.”

Diêu Chấn biết cô đã hết kiên nhẫn, chỉ cần nói ra những lời này có nghĩa là hắn không được nói nữa, sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn mệt mỏi, nói : “Giang Nhan, chẳng lẽ em thật sự cho rằng chúng ta đi đến bước đường này là lỗi của anh sao? Em luôn cho rằng mình có thể nhìn thấu mọi người, chỉ cần một chút nghi ngờ thôi đã có thể phóng đại vô hạn. Khoảng thời gian anh ở bên cạnh em, anh thật sự không thở nổi.”

“Em thực sự rất thông minh, bất luận anh làm cái gì, dù không nói một chữ thì em vẫn đoán ra, nhưng chính vì như vậy mà đôi khi em rất tự phụ. Nếu không phải em hùng hổ doạ người thì chúng ta cũng sẽ không đến mức như vậy.”

“Em cảm thấy tất cả đều do lỗi của anh, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ, nếu không phải em ép sát từng bước...Cuộc hôn nhân của chúng ta là như vậy, học sinh của em xảy ra chuyện như thế này, em luôn nóng lòng tìm kiếm đáp án, chỉ tin vào phán đoán của mình, không cho người khác cơ hội…”

“Diêu Chấn.” Giang Nhan lười nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, cô khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhạt nhẽo, “Tôi không ép anh nɠɵạı ŧìиɧ. Nếu tình cảm của anh kiên định, sao lại sợ hãi nghi ngờ của tôi, bởi vì suy đoán của tôi mà lung lay? Một người nếu thực sự muốn phạm sai lầm không hề liên quan đến người khác, bởi vì không có ai kiểm soát được suy nghĩ của người đó và kéo anh ta xuống vực sâu. Nói trắng ra, loại người như anh, nội tâm mong manh và ích kỷ, đổ hết lỗi lầm của mình cho người khác, tự tìm kiếm an ủi tinh thần cho bản thân để bù đắp cho lương tâm cắn rứt của mình.”

“Lần đầu tiên anh nói dối, tôi không hỏi gì cả, nhưng anh không hề cảm thấy áy náy dù chỉ một chút, mà ỷ vào sự dung túng và tính nhẫn nại của tôi mà tìm lý do lấy cớ nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Anh đừng nghĩ đến việc thuyết phục tôi, hoặc khiến tôi cảm thấy bản thân sai, mỗi người đều là một cơ thể độc lập, không ai có thể ép ai làm bất cứ chuyện gì, bản thân làm sai chính là tự nguyện sa đoạ, đừng khiến người khác phải khinh thường mình.”

Sau khi suy nghĩ, Giang Nhan nghiền nát một chút tự tôn cuối cùng của hắn.

“Đừng quên, lúc trước nếu không có tôi thì anh đừng mơ đến việc làm giảng viên đại học. Không biết sức nặng của mình đến đâu sao? Mà lúc Lục San đến tìm tôi chữa bệnh, cô nhóc đó vẫn chưa thành niên, sau đó lại trở thành học sinh của anh, hành vi của anh, không chỉ trái đạo đức của người giáo viên mà còn có thể cấu thành tội phạm.”

“Tôi sống không thẹn với lương tâm, muốn ly hôn, được thôi, chờ một ngày nào đó tôi vui vẻ, không cần anh đến tìm, thoả thuận ly hôn sẽ tự đưa đến tay anh. Còn trước đó thì đừng tới làm phiền tôi.”

Ban đầu sắc mặt của Diêu Chấn rất tiều tụy, trong chốc lát ngày càng trắng bệch.

Khi Diêu Chấn bị ném ở ven đường, Linh Dũng quay đầu lại, sốc trước tin tức vừa nghe được, ngây ra như phỗng.

Cô Giang đã kết hôn, hơn nữa chồng còn nɠɵạı ŧìиɧ, ồn ào muốn ly hôn?

Vừa rồi Diêu Chấn quá tập trung vào chuyện ly hôn mà quên nói chuyện quan trọng nhất.

Lúc thông báo tin nhắn gửi đến vang lên, Giang Nhan đang đợi đèn đỏ, vì thế cô mở khoá điện thoại.

“Tình trạng của Lục San lại nghiêm trọng rồi, cô ấy nói với anh cô ấy bị người của bệnh viện tâm thần Thiên Đường khống chế, chuyện bạo lực học đường của trường cấp ba Minh Đỉnh cũng liên quan đến bệnh viện này, tin tức này có lẽ có chút tác dụng đối với em.”

Giang Nhan xóa tin nhắn, khi đèn xanh sáng lên, cô bình tĩnh lái xe đi về phía trước.