Chương 3: Cuộc gặp gỡ phút chốc của Beta

Vượt qua bài kiểm tra cuối cùng, Beta trúng tuyển, khi đến phòng ký túc xá được chỉ định của mình, mở cửa liền bắt gặp hai người quen cũ —— anh chàng cao và cậu thấp.

Có thể cùng Beta ở cùng một chỗ, thật sự là quá tốt rồi! p(# ̄▽ ̄#)o Trong lòng Beta khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vóc dáng cao: "..."

Vóc dáng thấp: "..."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái.

Ký túc xá chỉ chứa bốn người, nhưng rõ là bọn họ đã chào hỏi tiếp đón hai người ở cùng trước đó, gia hỏa này thế quái nào lại bị phân đến đây?

Không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, đột nhiên cửa bị gõ vang.

Vì thế còn chưa kịp cùng tìm hiểu thân thiết với hai đồng chí Beta cùng phòng một chút, đã bị phó quan mang đi.

Nội tâm Beta thực kích động, nhưng vẫn ra vẻ trấn định, cũng không có nhắc đến mấy vấn đề như "Tôi thật sự có thể thấy Nguyên soái sao" mà sầu lo hỏi, "Vừa nãy ở đấu đài, tôi không thấy có những Beta khác, chỉ tuyển chọn ba người Beta bọn tôi thôi sao?"

Phó quan cạn lời, đành phải ấp úng nói phải, chỉ có ba người các cậu.

Beta chấn chỉnh lại tâm tình, đi theo phó quan đến cửa văn phòng của Nguyên soái.

Nhưng không đợi phó quan gõ thì cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, Nguyên soái thủ sẵn mũ quân đội bước ra, khí thế uy nghiêm khí thế khiến tâm Beta chấn động, theo bản năng đứng nghiêm.

Phó quan chào theo phép, vẻ mặt Nguyên soái nghiêm túc, "Tiền tuyến có tình huống khẩn cấp, hai mươi phút sau chúng ta cất cánh."

Vì thế phó quan nhanh như chớp chạy đi thu thập đồ của mình.

The beta's heart started thumping again. He wanted to take a look at the marshal but didn't dare to do so.

Tim của Beta đập bang bang, vừa muốn nhìn Nguyên soái nhưng lại không dám.

Nguyên soái xoay người, trịnh trọng nói: "Beta, ngẩng đầu lên, cậu cũng không hề thua kém gì so với một Alpha đâu!"

Đột nhiên trong Beta có động lực, vừa kính sợ vừa cảm động, rất nhiều cảm xúc khác mà chính anh cũng không nói rõ được.

Beta đứng thẳng người, hướng nguyên soái chào một cái hơi khác so với quân lễ tiêu chuẩn, lớn tiếng nói: "Đã rõ!"

Trong mắt Nguyên soái hiện lên ý cười.

"Cậu là Beta duy nhất trong học viện này, ta rất xem trọng cậu, đừng khiến ta phải thất vọng."

Beta chớp chớp mắt, ai, Beta duy nhất? Không đúng đi... Bất quá Nguyên soái có nhiều sự tình cấp bách như vậy, chắc là do nhớ nhầm. "Tuân lệnh, Nguyên soái!"

"Năm nay mười sáu tuổi đúng không?" Nguyên soái lại hỏi.

Beta có chút kinh ngạc, y thậm chí còn biết chuẩn xác tuổi tác của mình.

Nguyên soái khẽ cười, "Cậu thực tốt. Hai anh trai và phụ thân của cậu đều cực kỳ xuất sắc... Mà cậu, cũng sẽ không thua bọn họ. Cố gắng huấn luyện, đừng để bị đào thải."

Một cổ trong ngực beta kích động, ca ca cùng cha của anh đích xác vô cùng giỏi, và đều thật lòng yêu quý anh. Chẳng qua bọn họ chỉ biết đối với anh nói, con là Beta, cứ an phận trong cuộc sống của Beta đi, đừng đến nơi nào quá nguy hiểm, không cần phải phức tạp hóa vấn đề.

Beta nghĩ rằng Beta không sai. Tại sao anh phải sống theo "cuộc đời của một Beta" chứ.

Thay đổi vận mệnh gì đó... Liệu anh có thể không?

Nhìn thấy trong mắt Beta hiện nét hoang mang và khổ sở, Nguyên soái ngữ khí ôn nhu, vỗ vỗ bả vai Beta, "Phải kiên trì, bất cứ khi nào cậu cảm thấy tuyệt vọng, cắn răng chịu đựng. Thành công, hoặc chết không hối tiếc."

Beta ngấn nước mắt, càng có thêm nhiều kiên cường. "Tuân lệnh, Nguyên soái!" Lúc này đây anh trả lời lớn dõng dạc, cực kỳ kiên định.

Nguyên soái gật đầu, tháo mũ quân của mình xuống đội lên đầu Beta, "Ta chờ cậu." Sau đó sải bước hướng đi đến sân bay, hiển nhiên, y muốn lao ra tiền tuyến.

Beta đứng yên tại chỗ thật lâu, mãi cho đến nhìn theo phi thuyền Nguyên soái bay lên không, biến mất.

Đối với Beta hơi nhỏ gầy mà nói, mũ quân có chút quá lớn, bóng râm che đậy nửa khuôn mặt của anh.

Beta ngẩng đầu lên xoa xoa mặt, sau đó nhẹ nhàng phát ra tiếng cười.