Chương 4: Sự kiên trì của Beta

Sau khi lên phi thuyền vũ trụ, nguyên soái đã gửi cho bằng hữu cũ của mình một tin nhắn. "Con trai của anh rất xuất sắc. Cậu ấy sẽ trở thành một quân nhân ưu tú."

"Hai người con trai của tôi thực sự tài năng. Cả hai đều là trụ cột của đế chế nha! "

"Tôi đang nói về cậu con trai út của anh, thanh niên Beta kia."

"Hả?! Ý anh là gì?! Chẳng phải chúng ta đồng ý để nó chơi quanh đó sao? Tốt hơn hết anh nên đem người trở về nguyên vẹn cho tôi đó?!"

"Cậu ấy thật sự rất ưu tú. Nếu đây là giấc mơ của cậu ấy, anh không cần phải chôn vùi tài năng của đó. "

"Thằng bé là Beta!"

"Anh đã quên còn có ai khác cũng là Beta sao?"

Bên kia trầm mặc thật lâu.

Nguyên soái xoa xoa giữa mày, thở dài.

Thân là nguyên soái trẻ tuổi nhất đế chế, chỉ mới 29 tuổi, hắn đã mang một gánh nặng hơn nhiều so với một người mà ở độ tuổi của hắn phải chịu đựng.

Hắn là người con thứ tư trong gia đình, được sinh ra khi cha mình đã tuổi già, còn có ba người anh trai Alpha. Vốn dĩ hắn nên sống một cuộc sống của "Beta", không đi đến những nơi nguy hiểm, không cần suy nghĩ quá nhiều và bằng lòng với cuộc sống yên bình của mình.

Mẹ hắn đã rất vui mừng vì cuối cùng đã có người trong nhà không phải ra chiến trường.

Cha hắn lại nói, mỗi người đều có quyền lựa chọn đối với cuộc sống của mình, sau đó hỏi nguyên soái rằng hắn muốn sống như thế nào.

Nguyên soái nói: "Cha, con muốn giống như các anh. Con muốn trở thành một Alpha! "

Mạnh mẽ và có quyền lực, đương nhiên đó là niềm mơ ước của tất cả nam nhân.

Lão nguyên soái xoa đầu nguyên soái, "Con à, giới tính của con có thể đã được định sẵn, nhưng tự mình phải phấn đấu vì cuộc sống bản thân muốn, bất chấp số phận và định kiến."

Nguyên soái nhớ kỹ những lời này, sau đó hắn bắt đầu nỗ lực kiểm soát cuộc đời của mình.

Sau nhiều lần can đảm cố gắng trước bao sóng gió và thử thách nguy hiểm trên đường, nguyên soái cuối cùng đã vươn xa hơn so các anh trai của mình, chế ngự được toàn bộ đế chế, và vượt qua cả nguyên soái tiền nhiệm.

Duy chỉ có danh tính là Beta của hắn lại bị giấu diếm đem xuống.

Trong buổi lễ thăng chức của thống chế, vị nguyên soái già thở dài, nhìn chằm chằm vào cậu con trai xuất sắc và trẻ tuổi của mình. "Con à, Beta cũng có thể ưu tú, nhưng địa vị của các Beta hiện nay quá thấp trong quân đội. Hãy thực hiện như con muốn, bồi dưỡng một đội quân Beta. Bọn họ nhất định sẽ không thua kém! "

Nguyên soái cầm quân hiệu được tặng biểu thị tư cách thống soái, nghiêm trang hành lễ với cựu nguyên soái. "Vâng, thưa ngài!"

Không một ai biết nguyên soái là Beta, nhưng tất cả những người quen biết, đối với hắn càng thêm kính sợ.

Kẻ mạnh sẽ không bao giờ cùng vận mệnh nước chảy bèo trôi, làm theo số phận được cho là của họ.

Khi phi thuyền đi tới tiền tuyến với tốc độ ánh sáng, nguyên soái lại gửi một tin nhắn khác tới người đang trầm mặc ở bên kia chiến tuyến.

"Nếu con trai anh vẫn chưa có đối tượng kết hôn, tạm thời đừng tìm bạn đời cho cậu ấy."

"???!!!"

"Tôi sợ cậu ấy sắp tới sẽ rất bận rộn, đại khái là không có thời gian."

Beta thực sự rất bận. Sau khi nguyên soái rời đi, sinh hoạt của anh về cơ bản chỉ xoay quanh việc huấn luyện không ngừng nghỉ.

Thể chất của Beta không thể theo kịp với Alpha, cho nên để vượt qua khoảng cách này, anh chỉ có thể nỗ lực gấp đôi, dùng thời gian và mồ hôi để đổi lấy.

Beta là người duy nhất quay lại phòng đào tạo sau giờ học, tự mình huấn luyện.

Lần đầu tiên anh bí mật tăng lực hấp dẫn trong phòng lên gấp mười lần, cơ thể anh bị đè sát xuống sàn phòng tập, không thể đứng dậy được, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau huấn luyện viên mới phát hiện.

Lần đầu tiên chạy vòng, anh là người về đích cuối cùng. Trong lúc mọi người chạy xong đi ăn cơm, chỉ còn lại một mình anh im lặng tiếp tục.

Vào thời điểm hoàn thành xong, nhà ăn đã đóng cửa. Beta có cơm chiều để ăn, đói bụng trở về ký túc xá, lại phát hiện có một phần thức ăn đóng gói vẫn còn ấm trong phòng khách.

Beta thập phần cảm động, muốn cám ơn hai người bạn ký túc xá của mình.

Anh chàng cao là một học sinh đứng đầu trong lớp của họ, giỏi trong tất cả các môn học. Cùng với đó là người thấp bé xuất sắc ở một số môn nhưng lại rất kém ở những môn khác, cậu trượt các môn học chuyên sâu về thể chất nhưng lại đạt điểm cao trong những môn học chuyên sâu về trí óc. Tuy vậy, vì đã nộp giấy chứng nhận y tế nên cậu không cần tham gia huấn luyện thể lực, chỉ cần học chỉ huy chiến thuật.

Beta hướng về phòng của vóc dáng thấp trước. Ngay lúc ở trước cửa, anh nghe thấy giọng nói của vóc dáng cao bên trong.

Vóc dáng cao: "Đã qua mấy ngày rồi, anh không muốn kiềm chế nữa. Đừng lo, anh sẽ không che đậy em bằng mùi của mình đâu, bị những người khác ngửi được thì phải làm gì đây?"

Vóc dáng thấp nghe, thập phần khó xử, "Tôi-không phải là tôi không muốn... Nhưng vạn nhát Beta đột ngột quay trở lại thì sao? Nếu như cậu ấy nghe được..."

"Cậu ấy vẫn đang chạy mà... Phỏng chừng còn lâu lắm. Tôi thực sự không thể chịu đựng được, bảo bối."

Không lâu sau, một tiếng đập mạnh và tiếng sột soạt của tấm trải giường có thể nghe thấy từ bên trong phòng.

Trong phòng có tiếng động xô đẩy, âm thanh khăn trải giường cọ xát, vóc dáng thấp nhẹ nhàng hừ hừ giọng mũi.

Vóc dáng cao: "Suỵt, bảo bối. Tôi sẽ nhẹ nhàng cắn vào cổ của em..."

Beta xấu hổ lui về sau một bước, sờ sờ cái mũi của mình, cẩn thận không phát ra âm thanh. Anh lui vào phòng khách và rời khỏi ký túc xá của họ, cẩn thận để không gây ra tiếng động rồi đi ra ngoài. Thậm chí còn không chạm vào thức ăn đã trở nên nguội lạnh kia.

Beta uể oải lang thang đến sân thể dục, ngồi trên bãi cỏ không có một bóng người, cảm nhận gió thổi qua mặt mình.

Hóa ra anh chàng cao lớn là Alpha còn người thấp là Omega. Haha, bản thân trì độn chính mình hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào.

Beta không biết tại sao họ lại ngụy trang thành Beta, cũng như tại sao họ lấy thân phận là Beta đến học viện... Nhưng từ góc độ này, điều đó không có nghĩa là Beta vẫn còn một số công dụng sao?

Haha, thật buồn cười a.

Nhưng là, cười không nổi.

Beta vùi mặt vào đầu gối.

Nguyên lai nơi này chỉ duy nhất mình anh là Beta, từ đầu đến cuối chỉ có mình anh.

Bạn học cũng có thiện ý với anh, nhiều bằng hữu cùng anh kết giao ở đây. Nhưng bọn họ sao có thể hoàn toàn hiểu được anh?

Beta chỉ là người bình thường. Beta phải làm gì để phá vỡ tiêu chuẩn "tài năng" và vượt qua được mức vạch ấy? Beta có thể nỗ lực hết mình, nhưng kết quả của những nỗ lực của họ vẫn không thể vượt qua bằng nỗ lực bình thường của những người khác.

Anh cảm thấy thực sự cô đơn.

Lúc Beta trở về ký túc xá, đã quá nửa đêm.

Anh cầm đồ ăn nguội mang vào phòng. Vừa ngẩng đầu lên, mắt anh nhanh chóng hướng về chiếc mũ quân đội của nguyên soái đặt trên bàn, hàng ngày luôn được anh lau chùi cẩn thận.

"Phải kiên trì, bất cứ khi nào cậu cảm thấy tuyệt vọng, cắn răng chịu đựng. Thành công, hoặc chết không hối tiếc."

"Ta chờ cậu."

Nước mắt đột nhiên rơi vào chén, Beta ăn cơm từng chút một.

- -------

Ngày hôm sau, Beta vẫn là người chạy cuối cùng.

Ngày thứ ba, cũng tương tự.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm,... ngày thứ mười...

Chờ đến khi Beta cuối cùng có thể cùng Alpha chậm nhất có thể hoàn thành vòng chạy.

Một năm đã trôi qua.