Chương 14-2: Đừng chạy trốn nữa, lần này anh sẽ đi cùng em

Thương Dã đi về phía cậu nhanh như lướt trên gió, cảm giác giống như bão táp ập tới, vây ép Chu Tụng vào trong lòng. Cậu chỉ thấy Thương Dã giật một cái, khẩu trang rơi ra, sau đó bị một bàn tay ấm áp siết chặt.

Cậu ngây người nhìn mỹ nam Alpha trước mặt, được ôm vào trong vòng tay ấm áp quen thuộc, đôi môi mát lạnh phủ xuống.

Nụ hôn ấm áp chạm lên mặt Chu Tụng, mềm mại dễ chịu. Bộ não cậu dường như ngừng hoạt động để bảo trì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì khác.

Alpha hôn rất vội vàng, nụ hôn mang theo sự phẫn nộ cùng chiếm hữu nhưng cũng có vài phần sợ hãi không thể nhận ra. Anh ngậm lấy môi Chu Tụng, lần mò đến chiếc lưỡi đinh hương của cậu, liếʍ láp hàm trên mẫn cảm, nuốt hỗn hợp nước bọt của bọn họ, yết hầu của anh cũng theo đó là di chuyển lên xuống.

Thương Dã ôm chặt lấy Chu Tụng, sờ từ gáy cậu ra phía trước, ôm lấy khuôn mặt cậu, tai cậu, tay còn lại của anh vòng qua ôm eo Chu Tụng, muốn đem cậu khảm vào trong thân thể mình.

Đèn cảm ứng chợt tắt, chỉ còn lại ánh sáng xanh yếu ớt của lối ra an toàn sáng lên trong hành lang.

Tiếng hôn chậc chậc phát ra rõ ràng trong hàng lang yên ắng, xen lẫn với mùi hương của tin tức tố.

Chu Tụng bị hôn đến mức không thể đứng thẳng nổi, miệng bị ép phải mở to, khóe miệng và gốc lưỡi hơi đau. Cậu uể oải đưa tay đẩy vai Thương Dã, nhưng anh lại ôm chân cậu, nhấc bổng cậu lên, để chân cậu móc vào eo anh. Đột nhiên mất trọng lượng khiến cậu vô thức ôm lấy cổ Thương Dã, hai người sát lại gần nhau hơn, gần đến mức Chu Tụng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Thương Dã ôm cậu đi vào trong nhà, sau đó tùy ý dùng chân đá cánh cửa đóng lại, anh ném mũ đi, hôn cậu không kiêng nể gì nữa.

Nhà mới tối đen như mực, Chu Tụng cũng ít trở về nên đồ đạc còn lộn xộn, mọi đồ chuyển phát nhanh đều xếp đống chồng chất ngay cửa ra vào, nhưng Alpha đều tránh được đống lộn xộn đó, đem cậu ép trên tường. Cậu đẩy cổ Thương Dã ra, khó khăn quay đầu lại, đôi môi tê dại, “Chờ một chút...ưmmm.”

Vừa hít vào hai hơi, cậu bị Alpha cắn một cái vào má, sau đó lần dọc theo đường đó lần nữa hôn cậu.

Cái lưỡi nóng ẩm bị cưỡng ép nhét vào trong miệng Chu Tụng, cậu thở không nổi, nụ hôn lần này không còn mãnh liệt như trước nữa, Thương Dã một bên, một bên ngậm cắn môi dưới của cậu.

Chu Tụng nheo mắt, xung quanh tối đen không một tia sáng, nhưng lại được ôm vào lòng rất ấm áp. Trong nụ hôn dài, cậu cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy ngọt ngào.

Thương Dã thả cậu ra một chút, dùng đầu lưỡi liếʍ đôi môi đang sưng đỏ của cậu. Anh ôm Chu Tụng vào phòng, nhỏ giọng hỏi: "Phòng ngủ của em ở hướng nào?"

Chu Tụng thở ra, "... Bên trái."

Thương Dã đá tung cánh cửa bên trái đặt Chu Tụng xuống giường, vẫn ôm người ta như sợ Chu Tụng lại bỏ chạy. Anh cúi xuống dùng chóp mũi ngửi tuyến thể sau gáy Chu Tụng, nơi đó hoàn toàn không có mùi.

“Thương Dã.” Chu Tụng không nhịn được gọi tên anh, cổ bị Alpha cào đến ngứa ngáy, đầu óc choáng váng sau khi bị hôn, thân thể đang từ từ nóng rực lên, sau khi hít vào hơi lạnh mới bình tĩnh lại.

“Anh sẽ giúp em.” Thương Dã đột nhiên nói.

Một giọng nói trầm thấp và hơi khàn khàn vang lên trong căn phòng im lặng, tan trong không khí truyền vào tai Chu Tụng, cậu không nhìn thấy biểu cảm của Thương Dã, cũng không hiểu ý Thương Dã nói là gì, nên hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Thương Dã vươn ngón tay nhéo nhéo vành tai của Chu Tụng, ghé bên tai cậu nói: "Anh biết em sợ cái gì. Đừng chạy trốn nữa, lần này anh sẽ đi cùng em."

Chu Tụng chớp mắt, trong bóng tối liền nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, tiếng đập thình thịch đang gia tốc, cậu không thể ngăn cản nó.

Hơi thở nóng bỏng truyền đến hai má Chu Tụng, Thương Dã áp trán vào trán Chu Tụng, luồn tay ra sau gáy ngẩng đầu lên một chút, sau đó nói: "Đừng nói đến chuyện chia tay với anh được không, ngoại trừ việc này ra mọi thứ anh đều nghe theo em. "

Chu Tụng nhìn không rõ, nhưng cậu dường như có thể tưởng tượng Alpha giờ phút này dùng ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng, ôn nhu nói chuyện với cậu.

Chu Tụng mở miệng, nhưng không phát ra được âm thanh, cậu rất sợ, sợ bị bỏ rơi hoặc bị ném xuống hố đen sâu thẳm. Cái loại tuyệt vọng ôm trọn trái tim nhưng lại bị đập cho tan nát cõi lòng, thật sự rất đau. Đã lâu lắm rồi, khi cậu khóc lóc, nằm dưới đất van xin mẹ chở cậu theo thì bị mẹ cậu đá văng, cậu rơi vào tuyệt vọng sâu thẳm.

Thương Dã cảm giác được người bên dưới khẽ run lên, vội vàng ôm chặt lấy Chu Tụng, môi lưu lại mí mắt run rẩy của Chu Tụng vài giây, trong lòng lại đau nhói vì hành động của Chu Tụng.

Đêm đó, Chu Tụng bị Thương Dã ôm suốt, hai người ôm ấp nhau, tim đập chậm chạp, mãi đến tận khuya, Thương Dã đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng Chu Tụng giật giật cổ áo mình, anh mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen của Chu Tụng, nghe được thanh âm rất nhỏ của cậu, "Em sẽ suy nghĩ."

Cổ tay Thương Dã vòng qua eo cậu siết chặt lại, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn, "Em cứ từ từ suy nghĩ."

Lời nói rất đơn giản xuyên vào trong cơ thể Chu Tụng, khác với gì những gì cậu đã nghe trước đây, khi đâm vào tim, nó không đau chút nào, ngược lại là nóng như nham thạch, lưu lại dư chấn không nói nên lời.

Buổi sáng Thương Dã tỉnh dậy rất sớm, mặt trời vừa ló dạng anh đã thức giấc, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Chu Tụng.

Chu Tụng ngủ trong vòng tay anh, cậu gầy quá, hai má gầy hóp lại một chút, đôi mắt khi trước đã thâm giờ còn đen hơn, khuôn mặt sạch sẽ hiện lên đầy vẻ mệt mỏi.

Thương Dã vuốt vuốt đuôi mắt Chu Tụng, nhìn thẳng vào cậu, âm thầm thở dài.