Chương 18-2: Cúi đầu xuống hôn anh một cái

Kỳ Bạch kéo ghế qua ngồi xuống, thở dài nói: “Chính cậu nên đi tìm Thương Dã nói lời xin lỗi đi, mọi người đều đồng hành cùng nhau lâu như vậy rồi, không phải người dưng mà không có tình cảm, đừng để chuyện này đi quá xa nữa.”

“...Tôi biết rồi.”

Bên ngoài phòng họp, sắc mặt Tần Dạng âm trầm đến đáng sợ, vừa đóng cửa lại, cậu ta đi ra ngoài bấm tìm một dãy số điện thoại.

Bên kia nhanh chóng trả lời.

Tần Dạng cắt ngang, “Ông muốn tìm con trai ông đúng không? Tôi cho ông địa chỉ, cho ông lộ phí, nhất định phải tìm được cậu ta.”

“....”

________

Khi Chu Tụng kết thúc công việc làm thêm giờ, ra khỏi công ty trời bên ngoài đã tối. Thời tiết đnag vào thu, gió chiều thổi qua có chút lạnh, cậu kéo áo khoác ngoài thật chặt, lúc này điện thoại di động bông đổ thông báo, là Thương Dã nhắn tới.

[TD]: Ở cửa chính.

[TD]: Em đi ra là thấy được anh.

Chu Tụng trả lời “OK”, ngón tay vô thức lướt lên, tin nhắn trò chuyện của hai người họ không biết từ khi nào đã rất nhiều.

Mỗi ngày bọn họ đều nhắn tin cho nhau, trước đó đa phần là Thương Dã sẽ hỏi Chu Tụng thích ăn gì, có muốn mua gì hay không, hoặc là gửi cho Chu Tụng đoạn nhạc anh mới làm, hỏi cậu nghe thấy thế nào, có hay không các kiểu.

Sau đó trở thành hai người nhắn cho nhau, đôi khi Chu Tụng sẽ kể cho Thương Dã những chuyện xảy ra trong công ty, thậm chí phàn nàn với anh rằng mấy người cấp trên thật phiền phức,...

Giống như bất tri bất giác cậu không còn suy nghĩ lo lắng gì, cứ thế trải lòng chia sẻ cho anh nghe về cuộc sống của cậu.

Chu Tụng nhìn những tin nhắn cậu gửi cho anh, tất cả đều được anh ấy trả lời lại hết, không hiểu sao trong lòng cậu cảm thấy như có thứ gì đó đang nảy mầm, bén rễ bên trong. Tâm trạng của cậu như lon coca bị người ta lắc mạnh, muốn nổ tung.

Có vẻ cuộc sống của Chu Tụng đã bị Thương Dã xâm chiếm với thái độ rất cứng rắn. Nhưng cảm giác này khác với trước đây, nó không khiến cậu sợ hãi trốn chạy.

Cho dù là “Em từ từ suy nghĩ” hay là “Đừng nghĩ nữa, là vì em đó.” đều là Thương Dã chủ động tiếp cận Chu Tụng, anh cũng không vội vàng đòi hỏi đáp án từ Chu Tụng.

Bên ngoài công ty không có ai cả, đèn đường lạnh tanh chiếu xuống.

Chu Tụng vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, chính là Thương Dã, anh mặc áo len, cổ áo kéo cao lên, không mang khẩu trang.

Anh đang ngồi xổm trên phiến đá ven đường, tư thế lười biếng, một tay duỗi dài trên đầu gối, ngón cái tái nhợt đang cầm một túi nhựa đựng đầy đồ vật, tay khác cầm điện thoại nhưng không chơi, giống như chờ đợi Chu Tụng là việc thường tình, không bị mấy thứ khác quấy rầy.

Chu Tụng vội vàng bước tới, hỏi: “Anh đợi lâu chưa?”

Cậu đứng nên nhìn cao hơn Thương Dã đang ngồi xổm như vầy rất nhiều.

Xung quanh không có ai qua lại, Thương Dã ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Chu Tụng, đôi mắt xinh đjep long lanh của cậu như có ánh lửa bập bùng, anh đưa tay về phía Chu Tụng.

Chu Tụng không suy nghĩ nhiều, vươn tay đỡ lấy anh.

Alpha nắm cổ tay cậu, dùng sức kéo Chu Tụng qua một bên, vòng tay qua eo Chu Tụng, vùi mặt vào bụng nhỏ của cậu, nhỏ giọng nói: “Không lâu đâu.”

Chu Tụng được anh ôm rõ ràng là chuyện rất bình thường, cũng không phải là hành động thân mật nhất giữa bọn họ, nhưng vào lúc này, Chu Tụng lại cảm thấy trái tim mình căng ra, cổ họng nghẹn lại, muốn nói gì đó.

Thương Dã lùi lại một chút, vẫn ôm eo Chu Tụng, thấp giọng nói: "Cúi đầu xuống hôn anh một cái."

Không chần chừ thêm nữa, Chu Tụng cúi đầu xuống hôn anh, đắm chìm trong nụ hôn ẩm ướt và cuồng nhiệt. Nụ hôn của Thương Dã cũng cuồng nhiệt không kém người khác, vừa chạm vào miệng liền không nhịn được hôn lên, sau đó dừng lưỡi tách miệng Chu Tụng ra, dùng hành động để biểu đạt cho tình yêu thương không thể diễn tả thành lời.

Chu Tụng khóe miệng tê rần, eo cùng cổ vì cúi người lâu có chút đau nhức, Thương Dạ đứng dậy xuống phiến đá, đơn giản ôm cậu vào lòng hôn một cái.

Trong lúc bàng hoàng, Chu Tụng đang nghĩ trong lòng rằng ngày nào cậu và Thương Dã cũng hôn nhau, liệu có phải cậu bị lây Thương Dã hay không, hiện tại cậu luôn rất mong chờ nụ hôn của anh.

Họ hôn nhau một lúc lâu, khi Thương Dã buông Chu Tụng ra, cậu không thể đứng dậy, dựa vào Thương Dã một lúc mới hồi phục tinh thần.

“Em thấy đỡ hơn chưa?” Thương Dã hỏi, dùng tay dụi đuôi mắt long lanh của Chu Tụng.

Chu Tụng hừ một tiếng, "Đi thôi."

Nói xong, cậu nhìn quanh, khó hiểu hỏi: "Xe của anh đâu?"

Thương Dã lấy ra một hộp mực viên trong túi nhựa, nói với cậu, "Đi tới công viên phía trước cột đèn giao thông đấy đi."

Công viên đó gần công ty của Chu Tụng, đi bộ đến đó mất khoảng mười phút.

Nhưng... Chu Tụng hỏi: "Nhưng không phải anh lái xe tới sao? Dừng ở xa như vậy có phải là do tắc đường hay không?"

"Không có kẹt xe." Thương Dã nhét một viên mực vào miệng Chu Tụng, nói với giọng điệu bình tĩnh, "Anh chỉ muốn đi dạo với em thôi. Các cặp đôi yêu nhau đều đi dạo cùng nhau như vậy mà đúng không?"

Chu Tụng ngừng nhai, "...Ồ."

Hai má cậu nóng bừng.

Trong mắt Thương Dã hiện lên một tia ý cười, "Em ăn nữa không?"

Chu Tụng cùng anh chậm rãi đi về phía trước, mơ hồ nói: "Em còn chưa nhai xong."

Bóng lưng hai người tựa vào nhau dưới ánh đèn đường, kéo dài trên mặt đất.