Chương 19-1: Chu kế Viễn tìm đến nơi

Vào buổi xế chiều, Chu Tụng bị Chu Kế Viễn bắt gặp. Cậu không ngờ Chu Kế Viễn lại tìm được cậu, vẫn ở ngay dưới công ty.

Lúc đó Chu Tụng đang ôm một chồng tài liệu chuẩn bị giao cho đối tác thì dưới tầng trệt công ty có người đi đến gần cậu, cậu chỉ cảm thấy bỗng nhiên sống lưng lạnh toát, sau đó cổ tay bị người đó nắm lấy, một bàn tay lạnh ngắt, thô kệch nắm lấy.

Toàn thân Chu Tụng cứng đờ, trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, cổ họng cậu cứng đờ, sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn: “Chu Tụng, không nhớ lão tử sao?”

Ngay lúc đó, những âm thanh ồn ào bên tai lắng xuống, Chu Tụng cảm thấy rõ ràng thân thể mình đang run lên, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng đã phá vỡ phòng tuyến mỏng manh, tuôn trào như trận hồng thủy bao vây lấy cậu.

Mọi người đi qua đi lại đều nhìn chằm chằm vào nhau,vẻ mặt đầy tò mò.

Cổ họng Chu Tụng khô khốc, chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt như rắn độc. Những ký ức bị kìm nén bấy lâu dần hiện rõ một cách mất kiểm soát. Cậu không thể quên được mình đã bị Chu Ký Viễn đánh tới gần chết như thế nào, sau đó kéo lê thân thể đó đến trường học, cậu không thể quên được nỗi đau chồng chất trên người.

Chu Ký Viễn nắm chặt đến mức suýt nữa móng tay ông ta đâm vào da thịt Chu Tụng, móng tay của ông ta rất dài, giữa móng tay có những thứ bẩn thỉu, nắm chặt như sợ cậu bỏ chạy. Ông ta lau mồ hôi hôi trên trán, "Làm sao? Không nhận người cha này à? Mau cho tao ít tiền, dẫn tao đi ăn tối. Bây giờ mày đang sống ở đâu?"

Chu Ký Viễn khi nhận được cuộc gọi của người đó thì vội vã chạy đến, ông ta mua vé bằng số tiền mà người đó đưa cho, ông ta nghĩ rằng khi tìm thấy Chu Tụng ông ta nhất định phải đòi cậu một khoản lớn, mấy ngàn mấy trăm khẳng định không đủ cho ông ta tiêu, ít nhất phải 10 vạn.

Ông ta đang thầm nghĩ xem ông ta chi bao nhiêu tiền cho Chu Tụng đi học đại học, bây giờ cậu đã đi làm, không phải nó nên kiếm tiền cho ông ta tiêu để trả ơn sao ? Nếu không, nuôi nó nhiều năm như vậy lại chẳng ích lợi gì? Và điều đáng hận nhất là Chu Tụng đã không đến đón ông ta khi ông ta ra tù mà lại bỏ trốn, điều này khiến ông ta không chỉ ngủ trong công viên trong thời gian dài mà còn phải nhặt đồ bỏ đi để kiếm chút tiền.

Chu Kế Viễn càng nghĩ càng tức giận, nhưng ông takhông biết đường, ông ta chỉ biết tên công ty của Chu Tụng, cho nên ông ta định đến đó ở một thời gian ngắn, nếu tìm được người thì ông ta không buông tha cho cậu, cuối cùng ông ta thật sự tìm được người!

"...Tôi không biết ông!" màu trong người Chu Tụng muốn chảy ngược, đầu ong ong, cậu cố gắng giật tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Chu Kế Viễn, sợ hãi hét lớn: "Biến đi! Tôi không biết ông là ai!"

Những người đi ngang qua họ đều đi chậm lại với tâm lý xem náo nhiệt, thậm chí có người còn rút điện thoại ra chụp ảnh, quay video lại.

Khi máy quay hướng về phía Chu Tụng, cậu càng cảm thấy bối rối hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Tuy nhiên điều đó khiến Chu Kế Viễn được đà chỉ vào Chu Tụng và nói lớn với đám đông: "Mọi người hãy đến mà xem! Đây là con trai tôi, Chu Tụng, nó không cho tôi một xu nào để dưỡng lão. Tôi đã mấy ngày không được ăn no rồi! Ngược lại nó thì tốt rồi, sung sướиɠ ngồi trong phòng làm việc có máy lạnh hằng ngày!”

Ông ta cố nói cao giọng để thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhiều người giơ điện thoại di động chỉa về phía Chu Tụng.

"Cậu thanh niên này, cậu làm sao vậy? Cha cậu tới thăm cậu, cậu còn không muốn thừa nhận sao?"

"Đúng vậy! Nhìn bộ quần áo mà cha cậu ta đang mặc kìa, làm gì có dạng con cái nào để cha mình thành bộ dạng như thế này?"

"Đưa cậu ta lên Weibo đi, để cho mọi người lên án hành vi của cậu ta!"

...

Chu Tụng trợn tròn mắt, những khuôn mặt xa lạ hiện lên trước mắt cậu, chúng ẩn hiện sau những chiếc điện thoại, dần dần kéo dài, biến dạng thành mọi hình dạng quái dị, dường như chúng đang phóng đại và lao về phía anh.

Chu Kế Viễn tự cao tự đại nên càng trở nên vô lương tâm, ông ta túm lấy Chu Tụng đang cứng đờ và kể lại một cách sống động việc ông ta bị Chu Tụng, một đứa con bất hiếu bắt nạt như thế nào.

Các nhân viên bảo vệ đang duy trì trật tự, nhưng họ không thể làm gì được.

Âm thanh trách móc, khuyên can của mọi người càng được khuếch đại, bao quanh cậu thành một vòng tròn, nó trở thành một gông cùm, từ từ quấn lên từ dưới chân của Chu Tụng và chôn vùi những người khác. Tất cả sức lực trong cơ thể của cậu bị rút cạn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Thật muốn chết đi.

Chỉ khi cậu chết đi cậu mới không cần phải đối diện với những thứ này.

Nhưng khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu cậu——

“Chu Tụng!” Một giọng nói quen thuộc xuyên thủng l*иg giam, gõ thẳng vào sau gáy Chu Tụng, xé tan nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy Chu Tụng.

Chu Tụng sững sờ khi thấy Thương Dã đẩy những người đó ra và vội vàng đi về phía mình, anh không đeo khẩu trang, khuôn mặt lộ ra một cách trần trụi.

Những người đang xem cuộc vui không ngờ lại phải ngồi xổm trước một cảnh tượng hoành tráng như vậy nên đã quay máy quay về phía Thương Dã.

Chu Kế Viễn đương nhiên không biết người này là ai, vừa định mở miệng liền bị ăn một cú đấm ngã sõng soài xuống đất, che miệng kêu to.

Thương Dã cởi chiếc áo khoác của mình phủ lên đầu Chu Tụng để che chắn cậu khỏi những người bên ngoài, rất nhiều người đang chen chúc về phía họ.

"Thương Dã? Bạn có phải là Thương Dã không?"

"Thương Dã, anh biết người này sao?"

"Thượng Dã..."

"Thương Dã..."

Thương Dã đẩy mạnh chiếc điện thoại di động sắp đập vào mặt mình ra, lạnh giọng nói: "Cút ngay!"