Chương 4: Áo đồng phục

Môn thi lý thuyết đầu tiên là vào buổi chiều, Cia đã sớm chuẩn bị các loại giấy tờ và đồ đạc cần thiết cho kỳ thi. Kate vẫn còn nằm trền giường ngáy o o, để lộ ra cái gáy màu cà phê.

Cia phát hiện ra mấy cái mảnh sảnh của bình thủy tinh bị cậu làm vỡ đã được Kate thu dọn sạch sẽ vào thùng rác.

Mấy bình thủy tinh đấy là thuốc ngăn chặn tin tức tố, là loại thuốc khá thông thường được dùng để bao trùm tin tức tố, có mùi vị đa dạng, chủ yếu áp dụng cho những người quá mẫn cảm với tin tức tố, sẽ dùng ở trong phòng hoặc dùng trên người có thể làm giảm bớt ảnh hưởng của tin tức tố của người khác.

Cùng với loại thuốc này còn có thuốc khử tin tức tố, áp dụng với tin tức tó có lính xâm lược mạnh hoặc alpha khó tự chủ khống chế được tín tức tố, làm giảm bớt, thậm chí là khử đi tin tức tố trên người. Người dùng loại thuốc trước tương đối phổ biến, người dùng loại sau thì số lượng ít hơn, bởi rất ít Alpha sẽ chủ động làm tin tức tố của mình yếu đi, người mua loại sau chủ yếu là Omega.

Cơ bản là Cia không dùng loại thuốc này, bởi vì cậu là một Beta không có tuyến thể, đây cũng có thể là nguyên nhân mà cậu bị cha mẹ vứt bỏ, cậu trời sinh không có tuyến thể, không thể sản sinh ra tin tức tố, cũng không cảm giác được tin tức tố của người khác.

May mắn thay vì cậu là Beta, loại tàn tật này đặt trên người Beta thì không ảnh hưởng đến toàn cục, thậm chí có thể xem đó là một ưu điểm cậu không phải chịu áp chế bởi tin tức tố của Alpha, cho dù trên phương diện thể chất thì cậu cũng không ó bao nhiêu năng lực đánh lại bọn họ.

Cia tìm một cái áo lông màu đen có cổ hơi cao một chút, cổ của cậu đầy vết bầm tím, những vết bầm tím này ở trên làn da trắng nõn trông vô cùng đáng thương. Mà khi cậu mặc đồng phục trường lên người, động tác của cậu cứng đờ, ống tay áo quá dài và hoa văn tinh xảo trên đồng phục chứng tỏ đây rõ ràng không phải là đồng phục của cậu, không phải là đồng phục của học sinh lớp D.

Đồng phục màu đen rơi trên mặt đất, cúc kim loại va chạm với nền sứ trên mặt đất, phát ra một tiếng lạch cạnh lanh lảnh, đây là đồng phục của học sinh lớp S. Chỉ trong chớp mắt, Cia muốn ngồi xổm xuống cuộn tròn ôm chặt lấy bản thân, hoặc là hung hăng dẫm đạp lên bộ đồng phục kia, sau đó đem nó đốt thành tro.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ nhặt cái áo rơi xuống lên, dùng ngón tay cẩn thận kiểm tra tất cả các túi trên áo một lượt. Cậu sờ thấy một tấm thẻ màu đen được buộc lại bởi một sợi dây chuyền hình lăng trụ màu bạc to bằng ngón cái. Cho thấy được thứ này rất đắt tiền, nếu như treo bán trên mấy trang web đen, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, có lẽ có thể thực hiện được tâm nguyện ấp ủi lâu nay của cậu một cách dễ dàng.

Nên đưa cái áo này đến phòng tìm đồ thất lạc? Hay nên tùy tiện tìm chỗ nào đó để ném đi? Dù sao thì mỗi bộ đồng phục đều được thêu tên, nếu như một bộ đồng phục của học sinh lớp S bị mất, chắn chắn sẽ có người tốt bụng nhặt của rơi rồi trả lại cho người mất chứ nhỉ?

Cia đứng ở bên giường, trong đầu tràn ngập âm thanh âm ĩ không ngừng, cảm giá ghê tởm bắt đầu tràn ra, ở chung phòng với cái áo kia khiến cậu có ảo giác có thứ kỳ quái gì đó nảy sinh trong người mình, dày vò thần kinh của cậu một cách mất trật tự.

Cậu nhặt cái áo kia lên, sau đó thô bạo nhét thẻ từ vào lại trong túi áo khoác, nhanh chóng đi đến ban công, kéo cửa kính ra, cầm lấy cái áo ném ra thật xa. Phía sau truyền đến tiếng hét sợ hãi, là Kate bị tiếng mở cửa kính đánh thức, vừa ngầng đầu lên đã thấy tình cảnh này nên giật mình hét lên.

Cia quay đầu lại thì nhìn thấy Kate đang trợn tròn hai mắt, miệng mở to vì kinh ngạc, đương nhiên anh ta biết thứ Cia vừa ném xuống là cái gì, dù sao thì cáo áo đồng phục này vẫn do anh ta nhặt lên từ cửa phòng đặt ở cuối giường Cia.

“Cậu...” Sau khi ngây người một lúc lâu, Kate chỉ có thể rặn ra một câu: “Tâm trạng không được tốt sao?”

Cia cụp mắt, đi đến trước bồn rửa mặt rửa tay mấy lần cho thật sạch, rồi cầm ặp sách ra khỏi phòng.

Khi Kate còn đang lề mề lảo đảo đi bò dậy khỏi ổ chăn, chậm rì rì đi rửa mặt, cửa đột nhiên bị mở ra, sắc mặt Cia có chút tái nhợt, động tác mở cửa vô cùng vội vàng luống cuống, giống như bị cái gì đuổi theo.