Chương 5: Thuốc ngăn chặn tin tức tố

Kate còn không kịp hỏi cái gì, Cia đã nhanh chóng lướt qua người cậu ta, chạy thẳng đến chỗ bàn học của mình, có thể nói là vội vàng hốt hoảng lấy ra thuốc ngăn chặn tin tức tố từ trong hộp giấy. Một tiếng “tách” vang lên, mùi hương thơm ngào ngạt của bánh kem mật đào tràn ngập khắp khống khí.

Hóa ra hai lọ thuốc ngăn chặn tín tức tố kia không phải do Cia không cẩn thận làm vỡ? Kate vô tình nuốt luôn nước súc miệng trong miệng trong lúc ngây người, cậu ta lập tức ho đến tối tăm mặt mũi. Chờ khi cậu ta ngừng ho bình tĩnh lại thì đã thấy Cia đang ngồi ở cạnh bàn đọc sách, trong tay cầm ống thuốc thủy tinh, vẻ mặt thần thần, nhìn không giống như dùng thuốc ngăn chặn tin tức tố mà giống như uống loại thuốc thử phi pháp nào đó

“Cia, sao đột nhiên cậu lại dùng cái này?” Kate nhớ rõ Cia không quá mẫn cảm đối với tin tức tố, hơn nữa bình thường bản thân cậu ta cũng phải là loại alpha thích phóng tin tức tố.”

“Cậu bắt đầu đột nhiên cảm thấy ghét tôi sao...” Cậu ta nhu nhược chớp chớp mắt, cố tình dùng vẻ mặt đau đến tận tim can cho cậu xem.

Cia giống như bây giờ mới chú ý đến sự tồn tại của Kate, đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ, hoàn cảnh vườn trường quen thuộc ngày thường đột nhiên trở nên vô cùng chật hẹp, cảm giác này như che trời lấp đất tiến đến bên cạnh cậu, tất cả học sinh cậu gặp trên đường dù chỉ vô ý liếc mắt nhìn cậu cũng khiến cậu có cảm giác giống như bị kim đâm sau lưng.

Cơ thể cậu thậm chí còn không thể kiểm soát được mà run rẩy, áo lông mềm mại cũng không thể ngăn được hàn ý trong tưởng tượng của cậu ăn mòn dần dần. Cậu vội vàng chạy trốn về phòng, đến khi bao bọc bản thân trong mùi hương quen thuộc cậu mưới dần dần khôi phục lý trí.

Kate không nghe được câu trả lời, tiếp tục giả vờ thương tâm trêu ghẹo cậu: “Ai, tôi không sao đâu, dù sao thì trái tim nhỏ bé này của tôi cũng không đáng tiền mà.”

Một lọ ngăn chặn tin tức tố có hiệu lực 48 giờ, giá gốc của nó là 58 tinh tế tệ, giá bán ra là 88 tinh tế tệ. Cia nhìn lộ thuốc trong tay, bắt đầu muộn màng cảm thấy đau lòng xót của, hai lọ hôm trước và một lọ hôm nay, bổn làm tròn là năm thì bản thân đã tổn thất tận 300 tinh tế tệ, với 300 tinh tế tệ nếu chi tiêu tiết kiệm có thể đủ tiền cơm ít nhất là nửa tháng.

Cứ tính như vậy, trọng tâm bị chuyển đi, chìm trong hương bánh kem mật đào mọng nước, tâm trạng của Cia dần dần thả lỏng hơn một chút, tâm tình của cậu giống như đang ngâm mình trong nước ấm, trở nên vô cùng thoải mái. Đúng vậy, không thể cứ tiếp tục như vậy được, hai ngày nay đã tiêu 88 tinh tế tệ, bản thân cậu làm sao có tiền thừa để lãng phí như vậy chứ.

“Tôi hơi lo lắng về kỳ thi lần này...” Cia giải thích qua quýt.

Kate chỉ cười khúc khích vỗ vai Cia, quán triệt chủ trương cái gì cũng không nói: “Cấp C chỉ cần nhắm mắt cũng qua được, huống hồ còn có thể thi lại mà!”

“……” Cia giật giật khóe miệng, vứt ống thủy tinh vào thùng rác, muốn ra khỏi cửa ngay.

“Này, đợi đã!” Kate giống như gió phủ thêm một cái áo khoác lên người cậu, tiện tay lấy ba lô trên bàn học, cái ba lô màu đen kia từ khi mau về cũng chưa được mở ra lấy một lần.

“Cùng đi ăn cơm trưa đi, hôm nay anh đây mời!”

Nhà ăn của Trường quân đội hoàng gia đế quốc không hoa lệ, màu sắc được chọn để trang trí chỉ có màu trắng xám lạnh lẽo, Cia và Kate ngồi ở một bàn bốn người, không lâu sau đã có một học sinh đến ngồi.

Đó là một học sinh nam Alpha tóc màu vàng nghệ, sơn móng tay màu cam, trên mặt còn trang điểm nhẹ, là Bách Lợi ở lớp A.

“Cia, thuốc khử mùi vị Tulip mà tôi đặt trước đã có chưa?” giọng điệu nói chuyện của cậu ta rất thân mật, sau khi ngòi xuống còn cẩn thận chỉnh lại vạt áo.

“Hàng đã về rồi.” Khi Cia nói chuyện với khách hàng quan trọng thì rất để bụng.

“Nhưng vì đang trong tuần thi nên tạm ngừng giao hàng, chờ đến thứ hai tuần sau tôi sẽ mang đến đây.”

“Được.” Bách Lợi gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng nói: “Mùi hương mà bạn cùng phòng của cậu nhìn cũng khá được đấy, cũng lấy thêm mấy cái cho tôi nữa.” Cia chưa bao giờ dùng thuốc ngăn chặn tin tức tố cho nên Bách Lợi tưởng là Kate dùng.

“Thuốc ngăn chặn mùi này chỉ còn lại ba ống, nếu cậu muốn, thứ hai tuần sau tôi sẽ đưa cả đến cho cậu.”

Trước khi nhập học Cia đã nghiên cứu phương pháp kiếm tiền cho mình, dù sao cậu cũng chỉ được miễn giảm học phí, phí sinh hoạt vẫn phải tự nộp. Sau khi xem qua quy định của trường học, Cia dồn hết tâm sức lên các diễn đàn của trường để tìm kiếm các cơ hội kiếm tiền.

May mà vận khí của cậu cũng không tệ, cậu quen một đàn chị Beta, được cô dẫn dắt bắt đầu công việc “Người giao hàng”. Có thể nói, Cia chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy, phần lớn học sinh học ở trường quân đội hoàng gia đế quốc đều là con già giàu có, nên trên phương diện chi tiêu cũng khá hào phóng. Sau một năm học, cậu chẳng những kiếm đủ tiền chang trải sinh hoạt hàng ngày mà còn tích cóp được một khoản tiền tiết kiệm. Tuy rằng cách mục tiêu của cậu rất xa, nhưng ít ra cũng có được cảm giác dần dần tiến đến được ước mơ của bản thân.

So với việc dành tâm trí cho việc học, Cia càng để bụng với “Công việc bán thời gian” này của mình. Cậu biết rõ thứ mà bản thân mình cần, cũng biết được con đường thích hợp với thân phận bình dân ở tầng dưới chót của mình.

Hai ngày gần đây, thiết bị đầu cuối đã tích lũy được không ít tin nhắn, nhưng Cia vẫn chưa có tinh lực để xem, nói cách khác, sựu kiện tồi tệ kia vừa phát sinh đã khiến cậu có cảm giác khó chịu thậm chí còn chủ động có cảm giác mâu thuẫn, cậu theo bản năng muốn trốn ở một chỗ để thảnh thơi.

Chờ sau khi thi xong... Cậu yên lặng nghĩ, từ tuần sau cậu sẽ tiếp tục cố gắng làm việc, nỗ lực kiếm tiền.

Đấy chỉ là chuyện nhỏ không có gì quan trọng mà thôi.