Chương 11: Buổi tập thêm

Việc giãn hàng sau khi chỉ tập hai buổi sáng khiến các tân sinh viên có một số kỳ vọng không thực tế đối với thời gian tập huấn, khi tập trung vào buổi chiều, các tân sinh viên vẫn ồn ào, phàn nàn rằng địa điểm tập trung quá xa ký túc xá, và ngay cả giờ nghỉ trưa cũng vội vàng bận rộn.

Huấn luyện viên đứng bên lề im lặng, đến khi tiếng còi bắt đầu huấn luyện vang lên, các tân sinh viên mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.

Cả buổi chiều tập luyện khiến các tân sinh viên phàn nàn không ngừng.

Việc rèn luyện thể chất gần như tiêu hao hết thể lực của tân sinh viên, khi thời gian nghỉ ngơi giữa mỗi buổi tập kết thúc, toàn bộ sân tập có thể nghe thấy tiếng hú. Buổi tập huấn buổi chiều cũng kết thúc, khi tiếng còi giải tán vang lên, mọi người đều phớt lờ hình ảnh của mình mà ngồi bệt xuống đất, xoa xoa cơ bắp đau nhức, đau đớn kêu lên.

Những người cần huấn luyện bổ sung phải đến cơ sở huấn luyện thứ hai trong một giờ và phải gấp rút đi ăn.

Mặc dù cố vấn đã giải tán những người khác khi ông thông báo tin tức về khóa đào tạo bổ sung, nhưng tin tức vẫn lan truyền khi buổi chiều trôi qua, và một số người thậm chí còn nhìn thoáng qua danh sách mà cố vấn đang cầm.

Bài kiểm tra thể lực khi nhập học chỉ phân biệt đậu và trượt, việc xếp hạng hoàn toàn phụ thuộc vào điểm thi viết của kỳ thi thống nhất. Nhưng danh sách trong tay người cố vấn đã được đánh dấu bằng kết quả chi tiết của tất cả các bài kiểm tra thể lực, cũng như thứ hạng của từng người.

Thời Diệc Vi, người đứng đầu về điểm tuyển sinh, lại xếp cuối toàn khoa chứ không phải toàn lớp về điểm kiểm tra thể lực.

Tuy nhiên, chỉ trong một buổi chiều, ánh mắt của các học sinh nhìn Thời Diệc Vi đã chuyển từ ngưỡng mộ vị trí đầu tiên của trường sang thương hại cho những người gần như chắc chắn bị loại.

Bản thân Thời Diệc Vi đã chuẩn bị tinh thần cho sự việc này, tâm lý rất ổn định, cô cũng dành thời gian để an ủi Nguyễn An đang chán nản.

Ăn tối xong, cô tranh thủ đi đến cơ sở huấn luyện thứ 2, những người đang huấn luyện bổ sung cũng lần lượt kéo tới, tụ tập ở hội trường chờ huấn luyện viên đến.

Vi Cương không biết từ đâu tìm được một chiếc ghế, ngồi trong hội trường, bắt chéo chân, khoe khoang với những người xung quanh: “Ngày hôm đó hội sinh viên cử hắn đến phòng giáo vụ, khi giáo viên nghe tin cậu ta là Alpha, phát pheromone quá mạnh, một chút trừng phạt cảnh cáo cũng không có, mà đã lập tức đưa về ký túc xá.

Những người xung quanh sợ pheromone mạnh mẽ của Vi Cương và gật đầu.

Khi thời gian đến, Tô Hướng Trúc đã đến thay vì huấn luyện viên đến.

Nhìn thấy Tô Hướng Trúc, Vi Cương ngồi trên ghế liền nhảy dựng lên, như có vật gì nhét vào mông.

Tô Hướng Trúc thậm chí không nhìn cô ta, mà nghiêm túc nhìn dcô sách trong tay mình.

Tô Hướng Trúc chưa kịp nói gì thì đám đông đã tụ tập trước mặt cô và xếp thành một hàng.

Tô Hướng Trúc ngẩng đầu lên và nhìn những học sinh mới trước mặt cần được đào tạo thêm. Nhìn sang, mọi người trong nhóm đều có vẻ chán nản, chỉ có hai trường hợp ngoại lệ.

Một người là Vi Cương , cô nhớ rõ hôm qua chính Alpha này đã tiết ra pheromone để đánh nhau với các bạn cùng lớp trên tầng hai.

Người còn lại là bạn cùng phòng của cô Thời Diệc Vi.

Thu hồi ánh mắt, cô nhìn xuống danh sách một lần nữa. Danh sách không dài, tên Thời Diệc Vi rất dễ tìm, điểm kiểm tra thể lực của cô ấy là thấp nhất, cũng là người xếp cuối cùng.

"Đợi chút nữa người được đọc tên , sẽ đứng bên trái của ta, những người còn lại đứng bên phải cảu ta." Tô Hướng Trúc xem danh sách, bắt đầu điểm danh : "Vi Cương ..."

Vi Cương nhanh chóng ra khỏi đội, đứng ở bên trái Tô Hướng Trúc.

Danh sách vốn ngay từ đầu đã không dài, người có tên lại càng ít, tính cả Vi Cương cũng không quá bảy tám người.

Tô Hướng Trúc để danh sách xuống, nói với người bên trái: “Bài thi viết đầu vào của các em làm không tốt lắm, nên nội dung luyện tập thêm mỗi ngày là ôn tập kiến

thức cơ bản và ôn tập kiến

thức chuyên môn.” Có thể coi là để cho những con chim ngu ngốc bay trước. Địa điểm huấn luyện bổ sung là tại Phòng học 104, tầng 1 của Tòa nhà Giảng dạy số 1 sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, thời gian vẫn là một giờ sau buổi huấn luyện ban ngày, nên nhớ đừng đến muộn nhé. Được rồi, bây giờ cậu có thể đi rồi.”

Bảy tám người lập tức thả lỏng, Vi Cương thậm chí còn vui mừng khi rời đi.

"Cuối thời gian huấn luyện sẽ có đánh giá về nội dung huấn luyện bổ sung của các bạn, nếu không vượt qua cuộc đánh giá, bạn sẽ không nhận được bất kỳ tín chỉ nào. Nhớ chăm chỉ." Tô Hướng Trúc nhìn về phía người bên tay phải, nói với người bên trái những lời khích lệ với giọng trung lập.

Đám người Vi Cương vừa rời đi, tâm trạng của những người còn lại rõ ràng là chán nản hơn trước, đứng đều vẹo vọ, ngoại trừ Thời Diệc Vi.

Thời Diệc Vi vẫn ngẩng đầu lên, trong mắt không có chút thất vọng nào, ngược lại rất tò mò, tựa như không có chút phản kháng nào với việc huấn luyện thêm.

Tô Hướng Trúc quay mặt đi, đặt danh sách xuống, quay người đi đến phòng rèn luyện thể chất: “Tất cả đi theo tôi.”

"Mọi người, lên máy chạy bộ." Tô Hướng Trúc ra lệnh, mọi người miễn cưỡng đứng lên máy chạy bộ, "Chạy bộ khởi động ở tốc độ thấp, 5km, bắt đầu."

Mấy chục người thở dài một hồi, Thời Diệc Vi cũng không để ý lắm, điều chỉnh tốc độ rồi bắt đầu chạy bộ.

Là một Omega, cho dù cô ấy kiên quyết tập thể dục kể từ khi quyết định thi vào Học viện Cơ Giáp, thể chất hiện tại của cô ấy cũng khó có thể đạt đến mức Beta trung bình. Cả buổi chiều tập thể dục khiến toàn thân cô đau nhức như co giật, phổi cũng đau nhức như bị xé toạc. Ngay khi cuộc chạy bộ bắt đầu, cô không thể tránh khỏi việc nghẹt thở.

“Tốc độ chậm lại.” Tô Hướng Trúc đi tới, gõ nhẹ vào bảng tốc độ của cô.

Thời Diệc Vi lắc đầu, bày tỏ rằng cô vẫn có thể kiên trì.

Tô Hướng Trúc không nói thêm nữa, quay đầu nhìn những người khác.

Lần lượt một số người bước xuống máy chạy bộ sau khi chạy được năm km, đứng sang một bên lau mồ hôi và nghỉ ngơi.

"Chạy xong 5 km rồi, nghỉ ngơi năm phút, tiếp tục chạy 10 km nữa, thời gian giới hạn là 45 phút." Tô Hướng Trúc mệnh lệnh khiến những người vừa mới chạy xong 5 km đều hú hét.

Ngày càng có nhiều người chạy xong năm km, cuối cùng chỉ còn lại một số ít người còn chật vật chạy năm km, Thời Diệc Vi là một trong số đó.

Mồ hôi đã chảy xuống che khuất tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn nghiến răng kiên trì.

Omega tự nhiên có ít cơ bắp hơn Beta và Alpha, khó phát triển thể lực và sức bền hơn.

Cô ấy đã chạy năm km nhiều lần, điều này không phải là vấn đề lớn trong thời gian bình thường. Chỉ là sau một buổi chiều tập luyện, thể lực của cô gần như kiệt sức, suốt quãng đường năm km, phổi cô gần như nổ tung.

Kết thúc năm km, Thời Diệc Vi thở dốc, còn chưa kịp bình tĩnh lại cơn đau trong l*иg ngực, muốn đuổi kịp các bạn cùng lớp nên trực tiếp tăng tốc độ, tiếp tục chạy thêm mười km nữa.

Tô Hướng Trúc đi tới, nhìn bước đi của cô, không nói gì, đi giữa mọi người nửa vòng, đi tới phía trước, vỗ tay khiến mọi người tập trung vào cô: “Luyện tập bổ sung là vì thể lực không phải điểm mạnh của các bạn.” , đừng ép buộc bản thân quá mức mà hãy luyện tập từng bước một.”

“Chạy năm km, lại chạy mười km, đã đủ mệt rồi…” Trong đám người có người thở dài phàn nàn, nghiêng người về phía trước, muốn xuống máy chạy bộ để lười biếng.

Tô Hướng Trúc liếc qua một cái, người khiếu nại lập tức rùng mình, vội vàng cúi đầu nghiêm túc chạy, mất hết ý nghĩ lười biếng.