Chương 10: Kỳ Huấn Luyện

Thời Diệc Vi vung tay vùng vẫy hai lần cũng vô ích, không thể ngăn được xu hướng ngã về phía sau. Theo bản năng nín thở, căng thẳng cơ thể, đẩy hai tay ra sau, chờ đợi cơn đau ngã xuống đất.

Hệ thống lái xe thông minh của xe buýt trường học nhận thấy phía trước xe buýt không có ai nên dừng phát âm thanh thông báo và đóng cửa hoàn toàn.

Sự háo hức đợi đến lúc khai giảng của Thời Diệc Vi đã hoàn toàn mất đi trong lòng cô, ngày đầu tiên đến trường cô sắp muộn, chân cô lại đau và cô lại phải ngã, vận rủi không bao giờ đến một mình.

Tuy nhiên, cú rơi như dự kiến

đã không đến, ngay lúc cơ thể hoàn toàn mất đi trọng tâm thì bất ngờ được một cánh tay vươn ra từ bên cạnh chặn lại.

Cơ thể ngừng rơi xuống về phía sau, mùi trúc tươi thoang thoảng lại bao trùm lấy không khí.

Toàn thân Thời Diệc Vi như đang lững thững trong một dòng suối trong vắt trong rừng trúc, dòng nước suối hơi mát bao bọc lấy cô, khiến cô an ủi. Cảm giác lạnh lẽo của nước suối làm dịu đi cơn đau ở chân cô, mùi trúc tỏa ra từ chóp mũi, tiếng cọ xát giữa nhũng lá trúc xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô.

Thời Diệc Vi rùng mình, và không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, cô nhảy ra và nhanh chóng chạm vào miếng dán hạn chế sau gáy.

Khi ngón tay chạm vào bề mặt hơi nhám của miếng dán hạn chế, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút, cô nhanh chóng giả vờ giơ tay lên gãi đầu, nói lời cảm ơn với Tô Hướng Trúc đang ở bên cạnh: "Cảm ơn học tỷ!"

Tô Hướng Trúc cụp mắt xuống, bình tĩnh duỗi bàn tay vốn định giúp Thời Diệc Vi tiến lên thêm một chút, vẫy tay về phía cảm biến trên cửa xe buýt. Xe buýt trường học cảm nhận được có người, dừng lại và bắt đầu chương trình rồi lại mở cửa.

Cửa xe lại nửa mở nửa không, Tô Hướng Trúc dựa vào chiều cao ưu tú của mình không tốn chút sức mà mở cửa.

Không để ý đến lời cảm ơn của Thời Diệc Vi, cô trực tiếp lên xe ngồi xuống ghế sau.

Liếc nhìn cửa xe, Thời Diệc Vi theo sau cô vào trong xe. Hơn nữa theo sau THời Diệc Vi,còn có một số sinh viên năm nhất đang thở dốc.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, có khá nhiều người.

Các tân sinh viên đến phàn nàn với nhau về hành vi không phù hợp của khoa vào sáng sớm đột ngột thay đổi địa điểm họp , trong xe dần trở nên náo nhiệt.

Tô Hướng Trúc lấy tai nghe ra đeo vào, ngăn chặn mọi tiếng ồn xung quanh.

Thời Diệc Vi thấy có rất nhiều học sinh khác đang vội vã bắt chuyến xe buýt cuối cùng để đến trường không bị trễ, nỗi lo lắng về việc đến muộn của cô đã vơi bớt. Cô bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế gần cửa xe, chỉnh lại giày, cuối cùng vết thương ở chân cô không còn đau do lưỡi giày nữa.

Cô thở dài một hơi, đứng lên, quay đầu lại nhìn xem Tô Hướng Trúc đang ngồi ở đâu.

"Thời Diệc Vi, cậu cũng đến muộn như vậy." Nguyễn An thanh âm mềm mại rất đặc biệt, Thời Diệc Vi quay người nhìn lại, chính là cô.

Thời Diệc Vi chào cô: "Sáng nay tôi không đọc kỹ thông báo nên suýt đến muộn. Sao cậu cũng đến muộn thế?

"Tôi nghĩ, nếu tôi đến muộn một chút thì sẽ ít người hơn." Nguyễn An ngượng ngùng cười, ngồi xuống chỗ ngồi cạnh Thời Diệc Vi, vừa lúc lại chắn đường của Thời Diệc Vi vừa đứng dậy đi tìm Tô Hướng Trúc.

Xe buýt đã gần đầy, Thời Diệc Vi cứ quay đầu về phía sau, người ngồi phía sau cô hỏi: "Cô đang tìm ai?"

"Không có gì." Thời Diệc Vi lại ngồi xuống.

Khi xe buýt của trường đang đi đến địa điểm, các học sinh trên xe phàn nàn xong về việc thay đổi địa điểm tập trung đột ngột và bắt đầu huyên thuyên về nội dung của buổi tập huấn.

“Tôi nghe nói trong kỳ huấn luyện hàng năm sẽ bắt đầu đào thải tân sinh viên.” Người đứng sau Thời Diệc Vi đột nhiên nói, giọng đầy lo lắng: “Tôi không biết tiêu chuẩn đào thải là gì.”

“Hôm qua tôi đã hỏi các tiền bối, họ nói chỉ là chuẩn bị loại bỏ vài người để hù dọa tân sinh viên mà thôi.” Người ngồi sau Nguyễn An không hề lo lắng chút nào, hai tay ôm đầu nằm trên tựa lưng thoải mái, "Dù sao chúng ta đều đã thi đỗ, không thể loại chúng ta. Hôm qua còn chưa bắt đầu mà Vi Cương đã làm dậy sóng như vậy. Chúng ta cũng không có làm gì ,nên chắc chắn sẽ có một cơ hội tham gia đánh giá cuối năm."

“Nhưng bạn cùng phòng của tôi nói, năm nào cũng có người trong thời gian đào tạo không đạt tiêu chuẩn đào tạo, bị buộc phải chuyển trường.” Nguyễn An lo lắng nuốt khan, hiển nhiên cũng lo lắng về chuyện trong thời gian đào tạo.

Người phía sau nhấc chân đá nhẹ vào chỗ ngồi của Nguyễn An, cười nửa miệng đùa giỡn: "Tiểu Dâu, cậu thật sự nên lo lắng một chút đi là vừa. Bạn cùng phòng của tôi nói, những người bị đào thải hàng năm đều là đến đây vì thông tin tuyển sinh."

Nguyễn An đỏ mặt khi bị gọi bằng biệt danh, cúi đầu không nói nữa.

"Đừng tùy tiện đặt cho người khác biệt danh." Thời Diệc Vi quay đầu lại, hất cằm chỉ vào chân đối phương đang đá vào lưng ghế: "Đừng dùng chân đá vào lưng ghế."

“Hừ.” Đối phương thản nhiên buông chân xuống, bắt chéo chân rồi quay lại trò chuyện với những người khác.

Khi chiếc xe buýt của trường từ từ dừng lại trước cơ sở huấn luyện đầu tiên, nỗi lo lắng và lo bất an của các tân sinh viên về việc có người bị đào thải trong thời gian huấn luyện đã lên đến đỉnh điểm.

Cửa xe từ từ mở ra, tân sinh viên bước xuống xe, tiếp tục ồn ào.

Thời Diệc Vi lại quay đầu nhìn lại, những người phía sau đứng dậy chuẩn bị xuống xe đã che khuất tầm nhìn của cô.

"Đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi." Nguyễn An ở bên cạnh thúc giục, Thời Diệc Vi đứng dậy, cùng những người khác xuống xe.

Các tân sinh viên ồn ào tiến vào căn cứ huấn luyện, vừa bước vào, một bầu không khí lạnh lẽo ập đến.

Căn cứ huấn luyện thứ nhất rõ ràng lớn hơn nhiều so với cơ sở huấn luyện thứ hai, cho dù tân sinh viên đều đứng theo lớp của mình, hội trường căn cứ trông vẫn rất rộng rãi.

Những bạn đến sớm đã xếp hàng theo lớp, giáo viên cố vấn của mỗi lớp đứng trước hàng của lớp mình, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, mặc đồng phục huấn luyện màu xanh nước biển giống như của các học sinh. Cánh tay trái của anh ấy đeo một chiếc băng tay màu đỏ có chữ "Huấn luyện viên" trên đó.

Lãnh đạo trường, khoa đều có mặt tại đây, ngồi trên sân khấu, trên sân khấu treo băng rôn khai giảng. Đội hình rất trang trọng, khiến nhóm tân sinh viên đến muộn này trở nên nổi bật.

Mọi người tự động im lặng, lặng lẽ tìm đội của lớp mình và đứng ở phía sau đội.

Sau khi mọi người đứng dậy, lãnh đạo bắt đầu phát biểu huấn luyện: “Thời gian đào tạo là truyền thống được duy trì kể từ khi thành lập trường chúng ta… Mục đích là để tất cả sinh viên năm nhất vào trường thích ứng với yêu cầu học tập chuyên môn càng sớm càng tốt..."

Bài phát biểu dài dòng khiến Thời Diệc Vi ngủ gật. Sáng nay cô dậy quá sớm và không có thời gian để ăn xong bữa sáng. Bánh bao ngon đến như vậy mà Tô Hướng Trúc cũng không thèm ăn một miếng , khiến Thời Diệc Vi cảm thấy tiếc nuối.

Đột nhiên có một tiếng huýt sáo chói tai từ micro, như thể người lãnh đạo đang phát biểu đã bị thay thế.

Thời Diệc Vi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn trưởng bộ phận cầm micro, hắng giọng, thẳng thắn nói:

"Các em học sinh, thời gian đào tạo không chỉ là truyền thống lâu đời của trường chúng ta mà còn là môn học tín chỉ bắt buộc đầu tiên của các em. Các tín chỉ của thời gian đào tạo không được thi bù hoặc học lại. Vì vậy, nếu các em trượt đánh giá sau thời gian đào tạo, thì sẽ không thể đạt được số tín chỉ cần thiết.”

Câu nói này khiến tất cả học sinh đang buồn ngủ lập tức thức dậy và nhìn về phía sân khấu.

Trưởng khoa dường như không để ý tới, cúi đầu nhìn bài giảng trong tay rồi tiếp tục làm theo kịch bản.

Cho đến cuối bài phát biểu, trưởng khoa không đề cập đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu không lấy được tín chỉ. Các tân sinh viên lại trở nên căng thẳng, khi các lãnh đạo nói xong, họ lại bắt đầu thì thầm với nhau.

Người cố vấn và huấn luyện viên dẫn lớp Thời Diệc Vi đến địa điểm được chỉ định, hai người thấp giọng trò chuyện, người cố vấn chủ động bước sang một bên.

Huấn luyện viên bước đến trước mặt cả đội, hắng giọng và trông như sắp bắt đầu một bài phát biểu dài.

Các sinh viên năm nhất thiếu kiên nhẫn và lần lượt thở dài.

Sắc mặt của huấn luyện viên không thay đổi, ông nói: “Sổ tay sinh viên, trang 42. Những sinh viên không đạt đủ số tín chỉ yêu cầu của chuyên ngành này hoặc không đạt yêu cầu tốt nghiệp sẽ được cấp chứng chỉ hoàn thành khóa học và không được cấp chứng chỉ tốt nghiệp. Cũng không được cấp bằng tốt nghiệp và học vị.”

Các tân sinh viên đều mở điện thoại, lục ra cuốn sổ tay học sinh được gửi kèm thông báo nhập học và tìm thấy bài viết này.

“Hàng năm sẽ có những học viên không lấy được tín chỉ của thời gian đào tạo và buộc phải chuyển sang khoa khác.” Huấn luyện viên đi vòng quanh đội, “Cho nên khi mỗi lớp mới bắt đầu, có hơn 30 học sinh, chỉ trong thời gian huấn luyện, sự chênh lệch tỷ lệ do bị dự bị đào thải sẽ rất nhiều, đảm bảo số người cuối cùng còn lại trong mỗi lớp có thể duy trì ở mức vừa đủ là 30.”

Những lời này khiến tân sinh viên sợ hãi đến mức không ai dám nhỏ giọng thì thầm với nhau.

Lễ khai giảng kết thúc đã hơn mười giờ, tân sinh viên chỉ luyện tập thêm hai lần nữa thì tiếng còi nghỉ trưa vang lên, buổi huấn luyện buổi sáng cũng kết thúc.

Các huấn luyện viên không lập tức ra hiệu cho tân sinh giải tán mà ra hiệu cho người cố vấn đứng gần đó tiến lên.

Người cố vấn lấy ra một danh sách và nói: "Những người có tên sau đây chút nữa sẽ ở lại."

Các tân sinh viên vừa tò mò vừa lo lắng, ánh mắt đều tập trung vào người cố vấn.

Cố vấn không để ý tới, bắt đầu trực tiếp đọc tên: "Thời Diệc Vi." Đọc xong, hắn ngẩng đầu tìm người, thấy Thời Diệc Vi giơ tay lên, liền đọc tiếp theo: "Vi Cương."

"Thời Diệc Vi là người có điểm cao nhất trong chuyên ngành của chúng ta. Đây là danh sách gì?" Tân sinh viên thì thầm.

"Những người này chắc chắn là sẽ không bị đào thải?"

Tổng cộng có không đến năm cái tên, cố vấn nhanh chóng đọc ra cái cuối cùng: "Nguyễn An."

"Nguyễn An cũng có tên? Cái này khẳng định là không ổn rồi, cậu ta vào được vì vừa đủ điểm, điểm thấp nhất lớp chúng ta."

"Được rồi, những người được gọi tên ở lại, những người còn lại giải tán." Huấn luyện viên không có ý định giải thích, trực tiếp ra lệnh giải tán.

Tân sinh viên vội vàng đi ăn, tuy tò mò nhưng cũng chỉ là trước khi rời đi nhìn lại một cái, không thấy có gì thú vị nên chia thành hai ba người rời đi.

Người cố vấn đợi những người khác bước đi rồi mới nói: “Điểm đầu vào chính của chúng ta có hai phần. Bài kiểm tra viết trong kỳ thi thống nhất quốc gia và bài kiểm tra thể lực. Sở dĩ các bạn có mặt ở đây hôm nay là vì ít nhất một phần trong số hai điểm số của bạn đang bị mắc kẹt ở rìa."

Năm người sắc mặt khác nhau, Ngụy Cương không quan tâm, còn Nguyễn An thì cúi đầu, im lặng. Chỉ có Thời Diệc Vi là không ngạc nhiên, cô đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra viết của kỳ thi tuyển sinh thống nhất, nhưng điểm kiểm tra thể lực của cô hầu như không vượt qua ngưỡng.

Người cố vấn kéo dài giọng: “Để giảm tỷ lệ đào thải của tân sinh viên, khoa quyết định cho tân sinh viên như các bạn của mỗi lớp bắt đầu tham gia đào tạo bổ sung kể từ hôm nay. Thời gian đào tạo thêm sẽ là một giờ sau buổi đào tạo ban ngày. Được rồi, giải tán thôi.”

Bọn họ vừa giải tán, đã có mấy Alpha không chịu rời đi chạy tới vây lấy Vi Cương: "Anh Cương, sao vậy? Anh ổn chứ?"

“Không có gì, chỉ là buổi tối luyện tập thêm thôi.” Vi Cương không quan tâm, liếc nhìn về phía Thời Diệc Vi, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Tôi là một Alpha,trong khoa vốn dĩ không thể đào thải tôi. Nhưng mà Beta thì chưa chắc đâu.

“Pheromone của anh Cương mạnh như vậy, đã sắp đuổi kịp học thần kia rồi, trong khoa làm sao có thể nỡ, nói không chừng còn muốn chỉ cho anh Cương lấy được danh hiệu trực tiếp của quân đội đó.” Một Alpha bên cạnh chém gió.

Toàn bộ sự chú ý của Thời Diệc Vi đều ở trên người Nguyễn An, hoàn toàn không chú ý đến Vi Cương tính tình kỳ quái kia.

Vừa rồi người tư vấn vừa nói xong, Nguyễn An hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, tựa hồ sắp khóc.

"Ồ, còn có quả dâu tây nhỏ này." Vi Cương nhìn thấy Thời Diệc Vi không để ý tới mình, liền cố ý bổ sung, "Điểm thể chất của quả dâu tây nhỏ cũng không vượt qua tiêu chuẩn, hình như đang gặp nguy hiểm."

Thời Diệc Vi ngẩng đầu,bắt gặp phải ánh mắt khıêυ khí©h của Ngụy Cương: "Nói ít vài câu, không có ai xem ngươi bị câm đâu.”

Ngụy Cương sắc mặt co giật hai cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người cùng đệ đệ rời đi.