Chương 9: Bữa Sáng

Thời Diệc Vi đặt đồng hồ báo thức từ rất sớm, nhưng ngày hôm sau khi cô mở mắt ra, quay đầu nhìn chiếc giường bên cạnh thì Tô Hướng Trúc đã đi từ lâu. Giường và chăn đều gọn gàng ngăn nắp, thậm chí không ai có thể nhận ra trên giường đã có người ngủ.

Cô nhcô chóng đứng dậy, cô lật qua lại tìm kiếm ghi chú thông tin nội bộ của trường, sau khi hoàn thành việc đăng ký ở ký túc xá ngày hôm qua, nhà trường tự động liên kết và đề cử Tô Hướng Trúc , sau khi cô bấm vào thêm vào, và cũng liền bỏ qua.

Lật đến Tô Hướng Trúc , cô soạn tin nhắn : “Học tỷ, chị đang ở đâu?" Đang muốn bấm gửi, do dự một lát, lại bổ sung thêm: "Bữa sáng chị muốn ăn gì?"

Sau khi bấm gửi, ngay lập tức hiện ra thông báo: "Các bạn chưa phải là bạn bè, vui lòng đăng ký kết bạn trước rồi thử lại.

Thời Diệc Vi do dự bấm vào phông chữ màu xcô để gửi yêu cầu kết bạn, và một lời nhắc khác hiện lên: "Thao tác quá thường xuyên, vui lòng thử lại sau."

Nỗ lực thất bại, ánh mắt Thời Diệc Vi vô thức lướt tới bàn của Tô Hướng Trúc. Trên bàn chẳng có gì cả, cuốn sách có kẹp "Đơn xin chuyển ký túc xá" mà cô thấy tối qua cũng đã biến mất.

Cắn môi dưới, cô đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, tay cô vẫn còn ướt, cô lại gửi lời mời kết bạn cho Tô Hướng Trúc nhưng nó vẫn nhắc "Hoạt động quá thường xuyên". Sau khi lau khô tay, Thời Diệc Vi tìm kiếm trên mạng nhưng không tìm thấy kết quả nào, cô nói chỉ cần đợi thêm là được rồi.

Đang lướt qua kết quả tìm kiếm, muốn xem còn có đáp án nào khác hay không thì một tin nhắn khác được gửi đến từ nhóm lớp, nhắc nhở tất cả tân sinh viên hôm nay chính thức bắt đầu thời gian huấn luyện, tập trung đúng giờ tại địa điểm đã chỉ định.

Nó đã được thông báo một lần tại buổi họp giới thiệu chuyên môn tối hôm qua, Thời Diệc Vi không bấm vào tin nhắn để xem kỹ mà chỉ lướt qua.

Cô mở bản đồ ra xem một lượt, hôm nay là ngày khai giảng chính thức, thời gian mở cửa của căng tin sớm hơn hôm qua rất nhiều, nhưng mà thời gian lúc này cũng chỉ vừa mới mở cửa mà thôi.

Tắt bản đồ và nhcô chóng bắt chuyến xe buýt sớm nhất tới căng tin gần nhất.

Không khí buổi sáng đầu thu se lạnh, Thời Diệc Vi xuống xe chạy nhcô vào căng tin.

Vừa bước vào căng tin, hơi nóng ập vào mặt, mùi thơm của đồ ăn trộn lẫn xộc thẳng vào mũi, bụng cô tỉnh dậy và cảm thấy đói.

Cô liếc nhìn thời gian, lại phải quay về ký túc xá một chuyến, không thèm để ý đến sự ấm áp của căng tin, cô mua hai bữa sáng rồi vội vã rời đi. Sau khi bắt xe buýt về ký túc xá, bữa sáng vẫn còn nóng hổi.

Lúc vào ký túc xá, cửa không khóa, lúc mở cửa cũng không thấy ai, liền lấy bữa sáng còn nóng hổi như bảo bối ra: “Học tỷ, đến ăn sáng đi nào, vẫn còn…”

Lời còn chưa nói xong thì cửa ký túc xá đã mở rộng. Cấu trúc của căn phòng rất đơn giản, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ràng Tô Hướng Trúc đang đặt bữa sáng lên bàn của cô.

Thời Diệc Vi lại vui vẻ lên, đưa bữa sáng cho Tô Hướng Trúc: "Chị, em vừa gói bữa sáng từ căn tin về."

“Ừ.” Tô Hướng Trúc không nhận, chỉ lấy đi trứng rán và sữa vừa đặt trên bàn của Thời Diệc Vi đi, còn thuận miệng nhắc nhở một câu: “Thời gian huấn luyện yêu cầu mặc đồng phục thống nhất, nhất định phải mặc đồng phục huấn luyện.” ."

"ây, em quên mất." Thời Diệc Vi vỗ đầu, vội vàng nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp, cô lấy ra một phần ăn sáng đưa cho Tô Hướng Trúc : “Chị...”

“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Tô Hướng Trúc không thèm nhìn cô một cái đã từ chối cô rồi.

“Ừm.” Thời Diệc Vi không hề nản chí, chỉ có chút khó chịu, trước khi ra ngoài cô đi đến phòng nghỉ ngơi xem một chút. Mở gói đồ ăn sáng ra, cắn một miếng bánh bao nhân thịt, nước sốt chảy ra, trong miệng tràn ngập hương thơm.

Thời Diệc Vi cắn một miếng bánh bao vẫn chưa kịp nuốt xuống, Tô Hướng Trúc đột nhiên nói: "Lúc em lên đây có nhìn thấy bạn cùng lớp không?"

"Không có, có chuyện gì vậy?" Thời Diệc Vi không hiểu, lại cắn một miếng bánh bao hấp nữa, thật ngon quá.

"Địa điểm tập trung đã đổi thành cơ sở huấn luyện." Giọng nói của Tô Hướng Trúc bình đạm, không có chút gợn sóng nào, nhưng lại vứt ra một tin tức như bom nổ, "Chuyến xe buýt gần nhất cách đây năm phút nữa, nếu đợi đến chuyến xe buýt tiếp theo sẽ phải tới muộn."

Thời Diệc Vi bị nghẹn họng bánh bao hấp và ho dữ dội. Cô vỗ ngực, uống một ngụm sữa đậu nành, cuối cùng cũng ngừng ho: "Thay đổi rồi? Từ Khi nào?"

"Sáng nay."

Thời Diệc Vi vội vàng lật ra xem thông tin buổi sáng cô lướt qua, quả nhiên là thông tin thông báo thay đổi địa điểm tập họp.

Đương nhiên là không có thời gian để ăn sáng nên cô lôi bộ đồng phục tập luyện trong tủ ra và vội vàng thay nó vào. Trong lúc vội vàng, một vết thương khác ở chân đã xảy ra. Vết bỏng gần như đã lành hoàn toàn, vết đỏ lớn gần như mờ đi, việc đi lại chỉ hơi khó chịu một chút.

Nhưng khi nó đột nhiên dính vào, cô hít một hơi đau đớn.

Tay cô vội vàng, khi mang giày vào cô lại chạm vào vết thương, hít hà mấy hơi khí lạnh. Thay quần áo xong phải đi ra ngoài, vết thương bị quăng quật mấy lần, đi lại khó tránh khỏi phải khập khiễng.

Ánh mắt của Tô Hướng Trúc dõi theo bạn cùng phòng khập khiễng dọn bữa sáng trên bàn, sau đó khập khiễng đi ra cửa.

Khi cửa ký túc xá đóng lại, tầm nhìn của cô mất đi mục tiêu và trở nên phân tán.

Cô cúi đầu nhìn gia huy trên ngực và cuốn sách giáo khoa trước mặt, cô đứng dậy, do dự một lần nữa rồi lại ngồi xuống.

Thời Diệc Vi khập khiễng đi xuống lầu, dọc đường không thấy bạn học nào, càng hoảng loạn, chân trái loạng choạng suýt ngã xuống.

Cô vội vã đến bến xe buýt của trường, nhìn thấy xe buýt của trường từ xa chạy tới nên cô vội tăng tốc. Có lẽ là do lưỡi gà của giày không được điều chỉnh đúng cách nên khi cô đi quá nhanh, nó sẽ chèn ép vào vùng bị thương, đau đến mức cô không dám để chân mình tiếp đất.

Nhảy bằng một chân, cuối cùng cô cũng đến được xe buýt của trường trước khi nó rời đi.

Cảm nhận được có người, cửa xe mở ra nhưng chưa mở hẳn. Cửa bị kẹt ở giữa, vốn dĩ người không thể nào vào được.

Dựa vào cánh cửa bị hỏng này, Thời Diệc Vi liếc nhìn đã nhận ra đây chính là chiếc xe buýt trường học mà cô đã đi đến cơ sở huấn luyện vào trưa hôm qua.

Dựa theo lời dạy hôm qua của Tô Hướng Trúc, cô vươn tay vươn tới phần trên của cửa, muốn đẩy cửa ra.

Nhưng với chiều cao của cô và việc cô chỉ có thể đứng bằng một chân khiến động tác này khó thực hiện gấp đôi. Nếu cô giơ tay lên cao và dùng lực, cơ thể sẽ không thể đứng vững . Giữ cơ thể đứng vững thì sẽ không thể sử dụng bất kỳ lực nào lên tay.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, khiến cô đã toát mồ hôi vào sáng đầu mùa thu năm nay. Cửa xe vẫn ở đó, không nhúc nhích chút nào.

Hệ thống lái xe thông minh của xe buýt trường học không nhận thấy có người đang lên xe thì bắt đầu phát âm thanh nhắc nhở sắp rời khỏi biển báo dừng: "Xe sắp khởi động, vui lòng vịn chắc và ngồi yên..."

Thời Diệc Vi càng lo lắng hơn, nhảy dựng lên tại chỗ, cố gắng dùng sức đẩy cửa ra.

Không ngờ, trước khi cửa được mở, cô đã mất thăng bằng vì quá lo lắng và ngã thẳng ra sau, thân thể tiếp đất.