Chương 3: Máy Bán Hàng Tự Động

Thời Diệc Vi người đang ở bên ngoài căn cứ huấn luyện, lúc này đang hướng mặt về phía mặt trời, nhìn vào máy bán hàng tự động trước mặt, cả người cô ngây ra tại chỗ, cảm giác bản thân mình đã bị cuộc đời lừa dối.

Những món đồ trong máy bán hàng tự động không thể nói là không liên quan gì đến bữa trưa, chỉ là nó chẳng dính dáng gì đến nhau, mà là những loại băng cá nhân lớn nhỏ hình dáng khác nhau, và còn cả thuốc trị vết thương, ngoài những thứ đó ra chỉ có nước đóng chai.

Thời Diệc Vi bụng đói cồn cào, chạm vào cái bụng trống rỗng của mình, cuộc đời này không có gì đáng thương bằng.

Mở bản đồ ra nhìn một lượt khoảng cách từ căn cứ huấn luyện thứ hai đến cổng trường, cô cau mày nhíu mặt ngồi xổm trước máy bán hàng tự động, thế này cũng thật là quá xa rồi đó, sớm biết thế này cô đã trực tiếp từ ký túc xá ra cổng trường rồi, còn gần hơn một chút.

Cô chỉ muốn ngồi xổm ở đây và không muốn đứng dậy.

Mặt trời dù đã dần lặn về hướng Tây nhưng cái nóng vẫn không hề giảm đi. Thời Diệc Vi nhìn chiếc máy bán hàng tự động trước mặt, dự định đứng dậy mua vài chai nước, đánh lừa cái bụng bằng nước trước để thuận tiện lấy lại chút sức lực ra ngoài đi ăn.

Cô đang định lê thân đứng dậy thì nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến bên cạnh. Ánh nắng cay độc nhanh chóng bị chặn lại, tạo ra một cái bóng mát lạnh xung quanh cô.

Quay lại nhìn thấy Tô Hướng Trúc, cô chỉ nghĩ rằng cô ấy cũng đến mua nước nên vội đứng dậy nhường vị trí.

Không biết là do ngồi xổm hồi lâu đột ngột đứng dậy, hay là do bụng đói còn bị phơi nắng lâu mà khi đứng lên, trước mắt cô chỉ thấy một màu đen.

Tình huống thế này đối với cô mà nói cũng không xa lạ, lúc còn nhỏ cô bị suy dinh dưỡng, thường xuyên bị như vậy. Cô chớp chớp mắt, chờ đợi bóng tối tự tan đi.

Nhưng trước khi ánh mắt cô phục hồi trở lại, cơ thể cô mất đi trọng tâm và ngã về phía sau mấy bước. Trước mắt vẫn là một mảng tối, theo bản năng cô đưa tay ra, cố gắng nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng.

“Em đứng lên quá nhanh rồi.” Tô Hướng Trúc ở bên cạnh truyền đến giọng nói bình tĩnh điềm đạm: “Vịn lấy tôi.”

Bóng tối trước mắt dường như phóng đại các giác quan khác của cô lên vô số lần, Thời Diệc Vi cảm giác được một bàn tay mảnh khảnh nhưng đầy lực nắm lấy tay cô, mang đến xúc cảm mát lạnh, trong thời tiết như thế này, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Cô nắm chặt bàn tay có khớp sắc nhọn này, cố gắng lấy lại thăng bằng càng sớm càng tốt.

Thân thể cô bị ngã về phía sau nhưng nhanh chóng được một cánh tay ôm lại, ngăn chặn lại hướng ngã.

Một hơi thở rất nhẹ và trong trẻo, hơi thở thanh nhuận như rừng trúc sau cơn mưa, bao quanh cô từ trái sang phải, từ trước ra sau.

Bóng tối trước mắt dần tiêu tan đi, khuôn mặt thanh tú tinh xảo của Tô Hướng Trúc hiện ra trước mặt cô, lấy lại thị lực thân thể cô cũng dần dần lấy lại được thăng bằng, cô nhanh chóng nhận ra và cảm thấy ngại ngùng khi nhận thấy toàn thân cô ở trong vòng tay và gần như dựa vào trong ngực của Tô Hướng Trúc. Nhanh chóng đứng dậy, lúng túng cảm ơn: “Cảm ơn học tỷ.”

“Không có gì.” Tô Hướng Trúc thanh âm vẫn không nghe được bất kỳ thăng trầm nào, giống như vừa rồi người chỉ vừa mới gặp mặt chào hỏi mà thôi.

Điều này khiến Thời Diệc Vi bớt bối rối đi rất nhiều, cô bước sang một bên nhường vị trí, để cuộc đối thoại thuận lợi, cô chuyển sang câu chào hỏi thường ngày: “Học tỷ đến mua đồ à.”

Thời Diệc Vi nhìn Tô Hướng Trúc mua một lọ thuốc bôi vết thương, thuận miệng hỏi: "Học tỷ bị thương rồi sao?"

“Không có.” Tô Hướng Trúc ngữ khí lạnh đạm, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này: “Chuẩn bị sẵn trước.”

Thời Diệc Vi nhanh chóng ngậm miệng lại, không hỏi thêm câu nào nữa. Cô liếc nhìn chai nước trong máy bán hàng tự động một lúc, dự định đợi ngay sau khi Tô Hướng Trúc rời đi sẽ nhanh chóng mua nươc. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cô sợ mình sẽ ngất xỉu ở đây vì đói.

Thật dễ dàng đợi Tô Hướng Trúc quay người rời đi, cô vội vàng mua ba chai nước. Dạ dày tựa hồ biết được thủ đoạn dùng nước trắng để lừa gạt chiếc bụng của cô, liền phát ra một tiếng dài thê lương, âm thanh kêu lớn đến nỗi ngay cả Tô Hướng Trúc đã đi được mấy bước cũng quay đầu lại nhìn cô.

Cũng may Tô Hướng Trúc cũng không có nói gì, chỉ nhìn một cái rồi lập tức xoay người rời đi, nếu không Thời Diệc Vi cảm thấy mình chỉ có thể đào ba thước đất để trốn đi thôi.

Thời Diệc Vi cầm lấy ba chai nước, nhìn quanh rồi lê bước ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh. Cô không cam tâm tình nguyện mà mở nắp một chai nước, mắt nhắm lại và định trực tiếp đổ thẳng vào bụng.

“Em dự định uống nước cho tới khi no à?”

Nước vẫn chưa uống vào miệng, lại nghe thấy giọng nói của Tô Hướng Trúc, Thời Diệc Vi tay run run, suýt chút nữa làm đổ nước lên trên người. Nhanh chóng ôm chặt lấy chai nước, lúng túng muốn phủ nhận: "Không..."

"Ăn một ít đi, có thể để em có đủ sức đợi đến khi quán ăn mở cửa vào buổi chiều." một hộp cơm đưa đến trước mặt Thời Diệc Vi, trong đó có bốn thanh năng lượng nhìn rất đơn giản.

Cơn đói khiến khứu giác của Thời Diệc Vi rất nhạy cảm với mùi thơm của thức ăn, cho dù được cách bởi nắp hộp cơm, cô vẫn có thể cảm nhận được mùi trái cây, các loại hạt và bột yến mạch trong thanh năng lượng xông thẳng vào mũi khiến dạ dày cô cảm thấy khó chịu và đói hơn.

Sự xuất hiện đột ngột của đồ ăn gần như đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Thời Diệc Vi . Nhưng vì khách khí, hơn nữa bởi vì mười giờ cô vào ký túc xá, hai giờ rời khỏi ký túc xá, toàn quá trình cũng chưa nhìn thấy Tô Hướng Trúc đã ăn cơm, cô liền tìm lý do từ chối Tô Hướng Trúc đã đem phần cơm trưa nhường cho mình. : "Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu."

Ngữ khí của Tô Hướng Trúc khiến người ta nghe không ra hỷ nộ: “Nếu không muốn ăn thì có thể vứt đi, thay tôi đem hộp cơm về ký túc xá là được.”

Đặt hộp cơm xuống, Tô Hướng Trúc xoay người rời đi.

"Chờ đã..." Thời Diệc Vi gọi với theo Tô Hướng Trúc, muốn giải thích một chút cô không phải không muốn ăn, cũng không phải chê nó.

Tô Hướng Trúc xoay người lại, dựa vào chiều cao ưu thế của bản thân từ trên cao nhìn xuống cô: "Còn có việc gì?"

"Em chưa có rửa tay." Khí chất tỏa ra củaTô Hướng Trúc quá mức mạnh mẽ, khiến cho Thời Diệc Vi cảm thấy lời giải thích của mình chưa kịp nói ra khỏi miệng đã trở nên dư thừa, vì vậy cô chỉ nói đơn giản, hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Tô Hướng Trúc liếc nhìn trên người cô một cái, nhẹ nhàng nói: "Đi theo tôi."

"Sinh viên năm nhất phải được các cấp cao dẫn đi mới có thể hoàn tất đăng ký, nếu không sẽ không được vào căn cứ huấn luyện." Thời Diệc Vi nhanh chóng giải thích một chút, không muốn bản thân trông giống một người thiểu năng trí tuệ, ngay cả rửa tay cũng cần được giúp đỡ.

"Ừm." Tô Hướng Trúc đáp lại một tiếng, đã đứng ở bên cạnh cửa máy xác thực học sinh , thuần thục mở ra trang đăng ký học sinh năm nhất, đưa tay về phía Thời Diệc Vi: "Giấy thông hành."

Thời Diệc Vi đưa giấy thông hành qua, Tô Hướng Trúc nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký danh tính.

“Thông tin giữa ba căn cứhuấn luyện có thể tương tác với nhau, lần sau đến không cần mang theo giấy thông hành nữa.” Tô Hướng Trúc trả lại giấy thông hành cho cô, đi về phía trước.Thời Diệc Vi nhanh chóng theo sau.

Hai người một trước một sau tiến vào phòng chờ của căn cứ huấn luyện, Tô Hướng Trúc chỉ đơn giản nói với cô rằng đây là phòng chờ và sau đó liền rồi rời đi.

Thời Diệc Vi rửa tay xong, mở hộp cơm ra, mùi thơm của đồ ăn càng nồng đậm hơn.

Bốn thanh năng lượng có hương vị rất ngon, có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào nồng nàn nhưng khi ăn vào trong miệng mà lại không có cảm giác béo ngậy. Tỷ lệ trái cây sấy khô và các loại hạt vừa phải, bột yến mạch không quá khô, phối hợp lại cùng nhau mang lại hương vị đậm đà phong phú.

Vì ăn quá ngon nên cả bốn thanh năng lượng đều vào bụng nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ nên liếʍ liếʍ ngón tay, vẫn cảm thấy chưa no.

Sau khi ăn thanh năng lượng xong và uống chút nước, dạ dày của cô cuối cùng cũng lấy lại được cảm giác no đã lâu, cô duỗi người cảm thấy thoải mái.

Cơm nước no đủ, Thời Diệc Vi bước ra khỏi phòng chờ và nhìn vào căn cứ huấn luyện thứ hai.

Ngay khi bước vào căn cứ huấn luyện thì sẽ có một tấm biển nhắc nhở rằng khu tập huấn luyện và phòng tập máy thực tế không mở cửa trong kỳ nghỉ hè và chỉ có thể sử dụng trung tâm huấn luyện mô phỏng trên tầng hai như bình thường.

Dựa theo hiển thị cô đi lên lầu, trong trung tâm huấn luyện mô phỏng có mấy chục máy mô phỏng, nhưng hiện tại chỉ có một cái đang sử dụng.

Thời Diệc Vi muốn đi đến cảm ơn , nhưng lại cảm thấy không nên quấy rầy, nên cô đành bước vào máy mô phỏng gần cửa nhất. Buồng lái của máy mô phỏng không đóng, cô có thể nhìn thấy mọi người đi ngang qua trong đó, cô dự định sẽ ở đây đợi đến khi Tô Hướng Trúc rời đi thì sẽ cùng nhau quay về.

Máy mô phỏng không phức tạp giống như máy thật, nhưng cô chưa tham gia lớp học chính thức nào nên chỉ có thể tự mình thử nghiệm dựa trên cảm nhận và một chút ấn tượng hời hợt.

Khi lựa chọn mô hình mô phỏng, với dũng khí của một chú bê con mới sinh không sợ hổ, cô đã không do dự lựa chọn chiếc máy cứu hộ Cơ Giáp.

Buồng lái của thiết bị mô phỏng cũng thay đổi tương ứng, từ mô hình cơ bản đến môi trường bên trong buồng lái của máy cứu hộ. Khi môi trường khởi động được đặt thành mặt đất, giai đoạn thiết lập ban đầu đã hoàn tất.

Khi quá trình huấn luyện mô phỏng chính thức bắt đầu, Thời Diệc Vi vốn không có nền tảng cơ bản lập tức bị luống cuống.

Ngay cả các thao tác nâng hạ cơ bản lần lượt đều thất bại và màn hình nâng hạ không thành công trên màn hình không dừng lại.

May mắn thay, với sự phấn khích khi cuối cùng cũng được chạm vào buồng lái, Thời Diệc Vi không hề nản lòng mà thử đi thử lại với sự thích thú vô cùng.

"Trong quá trình kiểm tra trước khi khởi chạy chương trình mô phỏng, khoảng thời gian giữa kiểm tra và báo cáo không được vượt quá một giây, nếu không, quá trình kiểm tra mặc định sẽ thất bại và các lỗi ngẫu nhiên sẽ xảy ra trong quá trình cất cánh, dẫn đến quá trình cất cánh không thành công." Không biết là sau khi Thời Diệc Vi thất bại bao nhiêu lần, bên cạnh truyền đến là giọng nói của Tô Hướng Trúc.

Thời Diệc Vi đột nhiên tỉnh ngộ ra, chọn lựa thử lại và dựa theo lời chỉ dẫn của Tô Hướng Trúc hoàn thành việc kiểm tra cất cánh. Lần này, quá trình cất cánh diễn ra suôn sẻ và không có xuất hiện vấn đề gì khi việc nâng hạ đột ngột gây ra lỗi thao tác trong quá trình cất cánh.

Nhìn trên màn hình nhìn thấy thông báo màu xanh lá cây cất cánh thành công, Thời Diệc Vi tâm tình vui vẻ, quay đầu lại muốn cảm ơn, nhưng lại tìm không thấy bóng dáng của Tô Hướng Trúc nữa.