Chương 4: Bị Bỏng

Thời Diệc Vi vội vàng bước ra khỏi buồng lái của thiết bị mô phỏng và đi xuống tầng dưới, khi đến cửa, cô nhìn thấy Tô Hướng Trúc đang đứng gần công tắc đèn.

Tô Hướng Trúc giơ tay hoàn thành xác minh thân phận trên công tắc, thuận tiện nhắc nhở: "Trong ngày nghỉ, căn cứ huấn luyện chỉ mở cửa đến 5 giờ 30 chiều."

"Ồ, được" Thời Diệc Vi bước nhanh hơn đi đến bên cạnh Tô Hướng Trúc, hưng phấn và vui vẻ khi vừa rồi kiểm tra thành công nên muốn mời Tô Hướng Trúc cùng nhau đi ăn cơm: "Học tỷ, chúng ta cùng đi đến nhà ăn đi.”

“Không đi.” Tô Hướng Trúc thẳng thừng từ chối cô, giơ tay tắt đèn của toàn bộ căn cứ huấn luyện thứ hai, “Đưa hộp cơm cho tôi đi , tôi trực tiếp về ký túc xá.”

Thời Diệc Vi đưa hộp cơm ra, tâm tình của cô không hề bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục gửi lời mời: “Đi đi, em mời chị dùng bữa, cảm ơn chị vì thanh năng lượng.”

Tô Hướng Trúc hiển nhiên đối với chủ đề này không có hứng thú, đơn giản thẳng thắn kết thúc cuộc nói chuyện: "Không cần." quay người ra cửa, xác nhận căn cứ huấn luyện thứ hai đã đóng cửa.

"Thanh năng lượng của chị thật ngon quá." Thời Diệc Vi cố gắng bắt đầu lại chủ đề, nhưng lời nói này của cô lại giống như ném một viên sỏi xuống vực sâu ngàn thước.

Tô Hướng Trúc từ nơi vực sâu này đưa ra một câu hồi đáp yếu ớt: "Ừm."

Âm thanh “ừm” này hoàn toàn cắt đứt chủ đề, khiến Thời Diệc Vi không có cơ hội nói tiếp.

Thời Diệc Vi không quan tâm đến điều đó, chỉ cho rằng Tô Hướng Trúc có tính cách lạnh lùng và ít nói. Vẫn còn ngân nga một giai điệu lạc điệu và cùng cô ấy bước đi về phía biển báo dừng.

Xe buýt của trường vừa đến bến, hai người một trước một sau lên xe.

Xe buýt vẫn trống rỗng như lúc đến, trên đường cũng không có một lời nào, xe buýt của trường rất nhanh đã đến khu ký túc xá, Tô Hướng Trúc không do dự xuống xe, thẳng tiến về ký túc xá.

Thời Diệc Vi mang theo giấy thông hành, xe buýt của trường có thể đi thẳng đến nhà ăn. Thời Diệc Vi đi loanh quanh trong căng tin một lúc lâu với cảm giác mới lạ khi mới vào trường, vội vàng ăn tối trước khi căng tin đóng cửa. Nghĩ tới buổi trưa của Tô Hướng Trúc với thanh năng lượng, vừa hay siêu thị sinh viên mở cửa sớm, cô mua một ít đồ ăn vặt về.

Khi cô mua trái cây và đồ ăn nhẹ xong rồi trở về ký túc xá thì trời đã tối.

Đến gần cửa ký túc xá, cô phát hiện cửa đang khép hờ, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Tô Hướng Trúc, tựa như đang nói chuyện điện thoại.

"Hôm nay xảy ra chút chuyện, khiến thời gian huấn luyện bị trì hoãn, về sau sẽ không như vậy nữa."

"Ngày mai con sẽ bù lại."

“Dạ mẹ, con hiểu rồi, con xin lỗi."

Khi đẩy cửa bước vào, Tô Hướng Trúc đã cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài. Tô Hướng Trúc mím chặt môi, thần sắc lạnh lùng hơn ban ngày, chặn lại lời chào hỏi của Thời Diệc Vi.

Thời Diệc Vi chia đồ ăn nhẹ mang về thành hai phần, một phần đặt lên bàn Tô Hướng Trúc . Khi đặt đồ ăn nhẹ xuống, Thời Diệc Vi vô thức liếc nhìn xung quanh một vòng, chiếc cúp tinh xảo trên bàn của Tô Hướng Trúc đã mất tích không thấy nữa.

Trời đã không còn sớm nữa, Thời Diệc Vi vào phòng tắm tắm trước.

Nhìn thấy nhiệt độ tối đa của nước nóng trong phòng tắm chỉ có 45 độ C, Thời Diệc Vi bĩu môi, nhiệt độ này cô làm sao có thể bị bỏng. Ban ngày cô đã được bố mẹ nhắc nhở nhiều lần, điều đó thực sự không cần thiết.

Sau khi sấy tóc khô và nhìn lại thời gian thì đã gần mười giờ rồi. Thời Diệc Vi cầm sữa rời khỏi ký túc xá, tìm nơi có thể hâm nóng sữa.

Cô nhớ rằng mỗi tầng phải có phòng chờ nghỉ ngơi, phòng học và phòng giặt.

Trong phòng chờ hẳn là có máy để hâm nóng sữa, cô đoán là như vậy, khi Thời Diệc Vi mang theo sữa bước vào phòng chờ, không ngờ Tô Hướng Trúc cũng ở đây.

"chào Học tỷ." Thời Diệc Vi chào hỏi, cho sữa vào lò sưởi hâm nóng trong mười giây, tò mò liếc nhìn về hướng của Tô Hướng Trúc.

Tô Hướng Trúc đang lấy những thanh năng lượng đã nướng từ lò nướng nhỏ trang bị trong phòng chờ ra và khéo léo chia chúng thành ba hộp cơm trưa giống hệt nhau, những thanh năng lượng nóng hổi có vị đậm đà và ngọt ngào, mặc dù Thời Diệc Vi đã ăn cơm tối rồi. Nhưng vẫn bị thu hút bởi hương thơm.

Sau khi sữa nóng, Thời Diệc Vi nhìn ba hộp cơm trưa trông quen thuộc khắp nơi, rõ ràng đó là những hộp cơm trưa lúc Tô Hướng Trúc đưa cho cô thanh năng lượng ban ngày. Cô không chú ý đưa tay lấy sữa nóng, chưa đầy nửa giây, cảm giác bỏng rát do nhiệt độ cao khiến đầu ngón tay đau như kim đâm, theo bản năng cô buông chiếc cốc đang cầm trên tay ra.

“Rắc”, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan. Hộp Sữa nóng lập tức văng xuống đất, lại bắn tung tóe và rơi xuống chân phải của cô. Thời Diệc Vi nhanh chóng ném đôi dép đi, nhưng nếu nhìn bằng mắt thường vẫn thấy mu bàn chân đã bị bỏng đỏ một mảng. Phải mất nửa nhịp, cơn đau mới từ từ hiện ra, tràn ra từng lớp như thủy triều, kí©h thí©ɧ thần kinh của cô.

Cô hoảng hốt nhìn quanh, cố tìm chút nước lạnh để làm dịu vết bỏng.

Không đợi Thời Diệc Vi kịp nhìn quanh phòng, Tô Hướng Trúc đã nhanh chóng lấy một túi nước đá từ tủ lạnh bên cạnh đưa cho cô: “Đắp lên chân.”

"Cám ơn!" Thời Diệc Vi lòng đầy cảm kích nhận lấy túi nước đá, chườm lên chân mình bị bỏng do sữa nóng, nhiệt độ lạnh lẽo rốt cuộc xoa dịu mu bàn chân cô trong chốc lát, dưới nhiệt độ thấp, cơn đau dần dần giảm bớt.

Ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy Tô Hướng Trúc ở trong phòng chờ nữa.

Sau khi vết thương nguội đi, Thời Diệc Vi lấy túi chườm đá ra, mang dép tẩm sữa vào, khập khiễng đi ra ngoài, muốn quay lại ký túc xá tìm thuốc trị bỏng.

Sau khi bỏ túi nước đá ra, vết thương cũng bắt đầu đau nhức theo nhịp thở. Mu bàn chân bị bỏng lúc này cũng vô cùng nhạy cảm, mỗi khi cô bước một bước, đôi dép lê cọ vào vết thương, cơn đau đột nhiên dữ dội khiến cô thở hổn hển.

Không bằng lại ném dép đi lần nữa, định nhảy một chân về ký túc xá. Mười mét từ phòng khách đến ký túc xá chỉ mất một khoảng thời gian ngắn nhưng có vẻ như lúc này nó thật ;à xa để có thể đi bộ về.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Tô Hướng Trúc đã đi rồi quay lại, đem đồ đạc mang theo để dựa vào tường, đưa tay về phía cô: "Nắm lấy tôi."

Thời Diệc Vi có chút ngại ngùng, vịn lấy Tô Hướng Trúc: “Xin lỗi, em lại quấy rầy chị rồi.”

“Không có gì.” Tô Hướng Trúc nhẹ nhàng dìu lấy Thời Diệc Vi, nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao một chút.

Hơi thở rất trong trẻo và nhẹ nhàng như lúc ban ngày lại quanh quẩn quanh Thời Diệc Vi .

Mỗi hơi thở đều tràn ngập mùi rừng trúc ấm áp sau cơn mưa, cơn đau ở mu bàn chân dần dần dịu đi thoải mái trở lại.

Trở về ký túc xá, cô ngồi trên giường, nhanh chóng lấy thuốc bỏng trong hộp thuốc ra bôi lên, lúc này cô thấy cảm kích cha cô đã chuẩn bị thuốc bỏng cho cô.

Không biết là do thuốc phát huy tác dụng đủ nhanh, hay là do hơi thở êm dịu nên cơn đau ở mu bàn chân nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác lạnh lạnh nhàn nhạt, khiến Thời Diệc Vi có thời gian đi tìm Tô Hướng Trúc và đuổi theo để cảm ơn cô ấy.

Nhưng vừa khi ngẩng đầu lại phát hiện Tô Hướng Trúc không có ở ký túc xá.

Mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Tô Hướng Trúc vẫn còn vương vấn trong ký túc xá, giống như pheromone, nhưng lại không có cảm giác ngột ngạt.

Thời Diệc Vi chạm vào miếng dán hạn chế trên tuyến, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn, cô đứng dậy và định dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng chờ lúc nảy

Chân của cô ấy dính đầy thuốc, thậm chí cô còn không thể đi dép lê, chỉ có thể đi lại chậm rãi bằng đôi chân trần.

Cuối cùng đi đến phòng khách, vừa mở cửa đã thấy Tô Hướng Trúc vừa mới lau sàn xong, thu dọn dụng cụ rồi bưng trên tay.

Thời Diệc Vi cảm thấy rất có lỗi, đưa tay cầm lấy dụng cụ: "Hay để em làm."

"Không cần." Tô Hướng Trúc không có ý định đưa dụng cụ cho cô, cô ấy tránh né động tác của cô, cầm dụng cụ đi ra ngoài: "Em về nghỉ ngơi đi, tôi đã thu dọn ở đây xong rồi."

Thời Diệc Vi chỉ có thể lần nữa cảm tạ cô: "Cảm ơn Học tỷ."

Khi quay về ký túc xá, chân đi lại không thuận tiện, cô phải mang dép lê và đi khập khiễng chậm rãi về hướng phòng ký túc xá. Đế giày cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh khó chịu.

Tô Hướng Trúc đi phía trước cô lại quay đầu nhìn lại, một tay cầm dụng cụ vệ sinh, đưa tay về phía cô: "Vịn lấy tôi.”

"Cám ơn." Thời Diệc Vi nói cảm ơn, ngượng ngùng cầm lấy tay Tô Hướng Trúc, "Thật sự là làm phiền học tỷ rồi, ngày mai em mời chị dùng cơm."

"Không cần." Tô Hướng Trúc trả lời ngắn gọn đầy uy lực, hoàn toàn không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt với chủ đề này nữa.

Sau khi trở về ký túc xá, nằm trên giường, Thời Diệc Vi nhớ lại tin đồn lúc ban ngày khi cô đang xếp hàng nghe được, cô vô cùng vui mừng, vì bạn cùng phòng mà cô rút thăm ra chính là Tô Hướng Trúc, chứ không phải là học thần Alpha trong truyền thuyết.

Tô Hướng Trúc trả lại dụng cụ dọn dẹp rồi quay lại, Thời Diệc Vi nhanh chóng ngồi dậy và lại gửi một lời mời khác: "Học tỷ, hôm nay em đã làm phiền chị nhiều lần như vậy, ngày mai để em mời chị dùng cơm một bữa nhé."

"Tôi đã nói, không cần." Tô Hướng Trúc ngồi trở lại chỗ ngồi, bật đèn bàn lên, và tiếp tục bận rộn. Thời Diệc Vi thấy cô kiên quyết từ chối nên cũng không làm phiền cô nữa.

Tô Hướng Trúc làm xong việc, cô đi tắm, lúc trở lại liền nghe thấy ở phía đối diện giường truyền đến hơi thở đều đặn , động tác cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Vừa định tắt đèn trong ký túc xá, Thời Diệc Vi mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên: "Chị, chị tắm xong rồi?"

“Tắm xong rồi.” Tô Hướng Trúc dừng động tác lại, nhìn về phía cô: “Có chuyện gì à?”

Thời Diệc Vi ngồi dậy, xoa xoa mặt: "Học tỷ, em đang đợi chị."

Tô Hướng Trúc cụp mắt xuống, tắt đèn, khóe môi cong lên quay về giường: "Sao vậy?"

"Hôm nay chị đã giúp đỡ em rất nhiều việc, em muốn nói lời cảm ơn." Trong bóng tối, giọng nói của Thời Diệc Vi rất nghiêm túc và thành thật.

“Hôm nay em đã nói nhiều lần lắm rồi, không cần phải nói lại nữa.” Tô Hướng Trúc kéo chăn đắp lại, nhắm mắt lại.

“Không phải…” Thời Diệc Vi do dự một lát, ôm lấy chăn do dự không dám mở miệng: “Em chỉ là muốn nói… em rất sợ sẽ rút thăm trúng một Alpha đặc biệt mạnh mẽ làm bạn cùng phòng, nhưng thật không ngờ có thể rút trúng chị một người tốt như vậy. Em thực sự rất vui khi được làm bạn cùng phòng với chị, và cũng vô cùng cảm ơn chị vì đã giúp đỡ em rất nhiều việc trong ngày hôm nay, nếu sau này có điều gì cần đến em giúp đỡ, em sẽ cố gắng hết sức."

Tô Hướng Trúc hồi lâu không có phản ứng, trong bóng tối Thời Diệc Vi không nhìn thấy Tô Hướng Trúc , chỉ là nghe thấy hô hấp của cô không ổn định, hình như không có ngủ say, hời Diệc Vi nhẹ giọng hỏi: "Chị. ?"

"Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, chúc ngủ ngon." Giọng nói của Tô Hướng Trúc vẫn ôn hòa xa lạ như ban ngày, trực tiếp cắt ngang biểu lộ cảm xúc thật sự của Thời Diệc Vi.

"Được rồi, Học tỷ ngủ ngon." Giọng nói của Thời Diệc Vi vẫn mang theo vẻ vui vẻ, thái độ của cô cũng không hề khó chịu.