Chương 5: Thật xui xẻo

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trước khi Thời Diệc Vi mở mắt, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào của các tân sinh viên trong tòa nhà lần lượt báo danh, khi mở mắt ra, trần nhà ký túc xá có chút kỳ lạ. Đầu óc cô dần tỉnh táo, niềm vui đăng ký thành công hiện lên trong đầu. Quay đầu nhìn sang một bên, Tô Hướng Trúc đã không còn ở trong ký túc xá nữa.

Ôm chặt chăn trong tay, cô nhếch mép cười nham hiểm hồi lâu mới ngồi dậy.

Duỗi người thoải mái, cô vừa tình cờ duỗi thẳng lòng bàn chân chạm đến vết bỏng tối qua, hít một hơi thật sâu, kéo cô lại khỏi sự hưng phấn.

Cô vén chăn lên xem mu bàn chân không có vết phồng rộp, thuốc trị bỏng có tác dụng rất tốt, trên vết thương chỉ để lại một vết đỏ, cô có thể đi giày và tất bình thường. Ngay cả khi đi bộ chân dùng chút lực, chân vẫn sẽ đau.

Màn hình điện thoại nhắc nhở có thông báo quan trọng, Thời Diệc Vi liếc nhìn, là nhóm tân sinh viên thông báo trong hệ thống, mọi người trong khoa đều đã báo danh xong, hôm nay sẽ có các học trưởng, học tỷ dẫn tân sinh viên đi tham quan. khuôn viên trường, để tân sinh viên làm quen với môi trường trong trường học và làm quen với mọi người. Hướng dẫn đường đi ăn khi lên lớp, phát sách giáo khoa và đồng phục, đồng thời tất cả sinh viên năm nhất phải tập trung ở tầng dưới ký túc xá lúc 10h30.

Liếc nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm nên cô từ từ duỗi người thoải mái trước khi đứng dậy.

Khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy trên bàn có bữa sáng đơn giản, một ly sữa, hai quả trứng rán và vài lát bánh mì. Thời Diệc Vi tìm kiếm nhưng không thấy có mảnh giấy ghi chú nào, nhưng cô có thể đoán rằng nó nhất định là do Tô Hướng Trúc chuẩn bị.

Không cần phải mang theo vết thương đến nhà ăn nên Thời Diệc Vi chậm rãi hoàn thành bữa sáng của mình với cảm giác “Học tỷ thật tốt” và cảm thấy “bản thân thật may mắn”.

Chân đi lại Không thuận tiện nên cả buổi sáng cô thu dọn hành lý trong ký túc xá.

Hôm qua đồ đạc đã được lấy ra nay nhét lại vào. Chiếc hành lý rất bừa bộn, cô phải mất rất nhiều thời gian mới sắp xếp lại được.

Khi bộ não thông minh nhắc nhở rằng thời gian đã hết, Thời Diệc Vi vừa mới sắp xếp các tấm áp phích cho hợp lý rồi cất lại vào vali. Chạy nhanh xuống tầng dưới ký túc xá, gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều đã đến.

Các tiền bối ở một bên đang đếm số người, cùng một chuyên nghành lại cùng sống trong một tòa nhà ký túc xá, một lúc sau, những người còn lại cũng lần lượt đi xuống tầng dưới. Một nhóm người loạng choạng do đàn anh, đàn chị dẫn đầu tiến vào khu sinh hoạt và khu dạy học.

Các tân sinh viên chưa quen nhau còn ngượng ngùng khi chào nhau, nhưng với trình độ xã giao đẳng cấp trong khoa đã nhanh chóng hâm nóng bầu không khí. Sau những câu nói vui vẻ ban đầu, chủ đề của các tân sinh viên dần dần tập trung hơn, thảo luận xem tân sinh viên nào xui xẻo được làm bạn cùng phòng với học thần kia.

Thời Diệc Vi toàn thân và tâm trí đều đặt trên vết thương ở mu bàn chân, bị giày và tất cọ xát, để cơn đau không đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng đi lại là đi một bước đau một bước , và cô không có ý định tham gia vào những cuộc thảo luận này.

Những chuyện như biết đường thì các học sinh năm nhất không quan tâm, các học trưởng và học tỷ dẫn đầu đội rõ ràng là thiếu hứng thú, sau khi đưa các học sinh năm nhất đi ngang qua căng tin, phòng giảng dạy và thư viện, họ đưa các em lên xe buýt đến căn cứ huấn luyện. .

Tân sinh viên theo lớp lên xe, sau khi nghe tin các bạn trong lớp nói rằng, kẻ xui xẻo làm bạn cùng phòng với học thần không phải ở các lớp khác, lần này không khí thảo luận càng trở nên sôi nổi.

Sau khi Thời Diệc Vi ngồi xuống, vết thương ở chân rốt cục không còn chiếm hết sự chú ý của cô, nhìn thấy các bạn đang thảo luận sôi nổi, cô cũng trở nên tò mò.

"Nếu không phải lớp khác, vậy thì sẽ ở lớp chúng ta?" Lúc Thời Diệc Vi lên xe cô lê cái chân bị thương của mình, bước đi chậm rãi nên phải ngồi ở hàng cuối cùng, bị hàng ghế ở trước mặt chặn lại ánh nhìn, cô chỉ có thể nghiêng cổ nhìn về phía trước, Alpha bên cạnh đáp lời.

Người ngồi cạnh ghế của Thời Diệc Vi tình cờ chính là Alpha đã ngồi trước mặt cô vào ngày rút thăm, hai người họ đã giới thiệu bản thân với nhau ngay khi lên xe buýt, lúc đó cô mới biết rằng Alpha này tên là Nguyễn An.

Nguyễn An vẫn còn ngượng ngùng, đỏ mặt: “Ừm, ừm… hẳn là vậy.”

Thời Diệc Vi thấy cuộc thảo luận trước đó dường như không có kết quả, liền quay đầu lại, tập trung nói chuyện với Nguyễn An: "May mà không phải tôi, bạn cùng phòng của tôi là một Alpha rất tốt. Còn cậu thì sao?"

"Bạn cùng phòng của tôi là Beta tiền bối, cô ấy rất tốt." Nguyễn An hiển nhiên là một kẻ sợ hãi trong xã hội, nói được mấy câu, mặt càng đỏ hơn, chỉ đơn giản cúi đầu xuống.

Mọi người bàn tán suốt chặng đường nhưng cho đến khi xe buýt trường học dừng trước căn cứ huấn luyện số 2 thì không ai biết được người xui xẻo đó là ai.

Sau khi xuống xe, sư tỷ dẫn đầu đội xuống xe trước, tập hợp mọi người trước cửa rồi nói: “Ngày mai trường học sẽ chính thức khai giảng, nên hôm nay căn cứ huấn luyện thứ nhất và thứ ba không mở cửa, vừa hay hôm nay đến đây , chúng ta hãy đăng ký tài khoản sinh viên năm nhất tại căn cứ huấn luyện thứ hai, ba căn cứ huấn luyện đều tương thông với nhau, như vậy sau này các bạn không cần mang theo thẻ khi đến đây, lai đây nhanh lên xếp hàng nào.”

Tân sinh viên đối với căn cứ huấn luyện rất tò mò, đều chen lên phía trước, muốn đi vào sớm xem căn cứ huấn luyện thật sự có áo giáp để luyện tập hay không.

Thời Diệc Vi đã đăng ký ngày hôm qua, chân cô lại đau nên cô chủ động đứng ở cuối hàng.

Giống như cô, Nguyễn An cũng đứng ở hàng sau. Nhưng Nguyễn An không giấu được sự tò mò và hưng phấn đối với căn cứ huấn luyện, mặc dù vẫn ngượng ngùng im lặng như lúc ở trên xe, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, không ngừng kiễng chân nhìn về phía trước.

Khi đến lượt Nguyễn An đăng ký, sư tỷ không có kiên nhẫn, không nhướng mi, cầm thẻ giúp cô hoàn thành việc đăng ký, rồi lại đưa tay ra như dây chuyền lắp ráp, chờ đợi Thời Diệc Vi đứng sau Nguyễn An đưa thẻ thông hành đến.

"Học tỷ, em đã đăng ký rồi." Thời Diệc Vi bước tới, trực tiếp dùng điện thoại của mình để hoàn thành việc xác minh danh tính.

"Đã đăng ký rồi à?" Học tỷ dẫn đầu đội ngẩng đầu lên: "Ai dẫn em đi đăng ký? Cần phải có sự cho phép của Tô Hướng Trúc mới có thể đăng ký cho tân sinh viên."

"Chính là Tiền bối Tô Hướng Trúc dẫn em đi đăng ký, cô ấy là bạn cùng phòng của em." Thời Diệc Vi không biết nên chỉ vào dấu nhắc hoàn thành xác minh và hỏi: "em có thể vào được chưa?"

“Là em à, tôi còn đang nghĩ là ai xui xẻo như vậy ..” Học tỷ Dẫn đầu nói nửa chừng ngừng nói, đổi chủ đề: “Được rồi, vào nhanh đi, đừng lề mề.”

Thời Diệc Vi có chút nghi hoặc, nhưng sư tỷ dẫn đội đã tiến vào căn cứ, cô cùng Nguyễn An đành phải đi theo.

Khi vào căn cứ, mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua, ngoài cửa có tấm biển nhắc nhở khu thể dục và phòng tập thực tế không mở cửa nhưng các bạn tân sinh viên vẫn nhiệt tình đi lại loanh quanh ở sảnh trên cơ sở. tầng một.

Sau khi học tỷ dẫn đội đi vào, cô trực tiếp đi lên lầu, một lúc sau, cô và Tô Hướng Trúc cùng nhau đi xuống.

Học tỷ dẫn đầu đội vỗ tay, yêu cầu các tân sinh viên theo lớp xếp hàng rồi nói: "Mọi người yên lặng để tôi giới thiệu với các bạn. Đây là Học tỷ Tô Hướng Trúc của các bạn, cô ấy là sinh viên quản lý của căn cứ huấn luyện, đạt thành tích đứng nhất toàn trường, đồng thời cũng đại diện cho trường ta giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi toàn diện về cơ giáp năm ngoái, đồng thời là học sinh đầu tiên của trường chúng ta đạt chỉ tiêu trực tiếp quân sự tuyển dụng và miễn thi sơ tuyển trong hơn mười năm.”

Các tân sinh viên lúc đầu còn có chút ồn ào, hoặc là cúi đầu trò chuyện với nhau, hoặc là vươn cổ nhìn xung quanh, sau khi học tỷ dẫn đầu đội nói xong, tiếng ồn ào của các tân sinh viên lập tức biến mất, ánh mắt của bọn họ tất cả đều dồn lên người Tô Hướng Trúc. .

"Xin chào mọi người, tôi là Tô Hướng Trúc. Mặc dù tôi không phải là thành viên của hội sinh viên nhưng các bạn có thể đến gặp tôi nếu có vấn đề gì trong việc học hoặc ở căn cứ huấn luyện."Tô Hướng Trúc Đối với phản ứng của tân sinh viên không có gì bất ngờ cả, giọng nói cũng bình đạm không có chút goẹn sóng. Nói xong ánh mắt cô vừa hay quét đến nhìn thấy Thời Diệc Vi lúc này đang sửng sốt,cô cong môi, thu tầm mắt lại, nói tiếp: “Ngày mai trường học chính thức khai giảng, nên khu thể dục và phòng huấn luyện máy thực tế không mở cửa. Nhưng đào tạo mô phỏng ở tầng hai có thể tùy ý sử dụng, mọi người có thể đến xem ”.

Học tỷ dẫn đầu đội cũng có vẻ hơi khó chịu khi đứng bên cạnh Tô Hướng Trúc, vội vàng nói: "Đúng vậy, máy mô phỏng ở căn cứ huấn luyện thứ hai chủ yếu dùng cho các bài tập vận hành cơ bản, muộn nhất vào học kỳ sau các em sẽ có lớp thực hành ở đây." . Tất cả chúng ta hãy đi xem thử.”

Các tân sinh viên không chỉ có Alpha, thậm chí có một số Beta cũng vươn mũi mạnh mẽ hít hà, trong không khí chỉ có pheromone của những học sinh quen thuộc dọc đường, bọn họ cũng không cảm nhận được chút cảm giác áp bức nào của siêu cường học thần Alpha đỉnh cấp trong truyền thuyết.

Nhưng vẫn không ai dám lên tiếng, im lặng một lúc lâu, có người vừa lén lút nhìn Tô Hướng Trúc, vừa lặng lẽ đi về phía cầu thang, thấy Tô Hướng Trúc không có phản ứng gì, vội vàng đi lên lầu.

Có người dẫn đầu, tân sinh viên nhìn xung quanh, từng đôi ba người đi lên lầu. Chỉ là nó im lặng hơn trước rất nhiều, thậm chí nếu có người táo bạo thỉnh thoảng thốt ra một câu như “Đây có phải là Alpha hàng đầu bắt nạt bạn cùng phòng của mình không?”, anh ta nhanh chóng im lặng trước ánh mắt của người bạn đồng hành.

Thời Diệc Vi sững sờ tại chỗ, vẫn đang cố gắng tiêu hóa thông tin mà sư tỷ dẫn đội vừa nói. Các học sinh xung quanh dần dần đi lên lầu, ngay cả Tô Hướng Trúc cũng quay người đi lên lầu sau khi nói vài câu với học tỷ dẫn đội, cũng không thèm nhìn cô một cái.

Nguyễn An nhẹ nhàng chạm vào cô, giọng nói nhẹ nhàng có chút sợ hãi: "Thời Diệc Vi, lên lầu thôi.”

Lúc này cô mới trả lời một cách máy móc: "Ừm, ừm chúng ta lên lầu thôi."

Nguyễn An hai mắt sáng ngời, hiếm thấy chủ động kéo cô lên lầu: "Nghe nói máy mô phỏng tầng trên tuy chủ yếu dùng để huấn luyện cơ bản, nhưng kỳ thực có thể mô phỏng bất kỳ loại máy móc nào!"

Vừa lên lầu, Thời Diệc Vi vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Tô Hướng Trúc, cô giật mình đến mức loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống cầu thang.