Chương 2: Thèm Khát

Sebastian không lường trước được việc sẽ trông thấy cậu trai Beta thanh mảnh nằm trên giường với đôi chân khẽ mở, hay mảnh lụa màu đen bao trùm động thiên đường đầy đặn mọng nước giữa nơi đó. Mẹ kiếp, không, gã không lường trước được hình ảnh mời gọi này.

Sebastian lảo đảo lùi liền mấy bước về phía sau, hai tay luống cuống đưa lên che mắt. Những tiếng chửi thề nghẹn lại trong họng gã. Gã cố hết sức lờ đi những hình ảnh nóng bỏng như dung nham in sâu vào não mình kia đi nhưng không, không, không, không, chúng không chịu rời khỏi đầu gã. Tiếng violon cao vυ"t đúng lúc ngân cao như mở đường cho những liên tưởng khác chạy sâu vào trí óc Sebastian.

Chết tiệt! Chết tiệt! Sebastian rít lên trong câm lặng. Đừng có tưởng tượng đến thứ xinh xắn ngọt ngào giữa hai chân thằng nhóc nữa! Gã nghiến chặt răng, thứ to lớn dưới háng giật nảy lên trước cơn bão không thể ngăn chặn trong đầu mình. Gã luôn biết giữa hai chân Eden có thứ gì, một gò mu mũm mĩm căng mọng sức sống và một dươиɠ ѵậŧ hồng hào bé xinh. Nhưng nhìn thấy tận mắt thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Mình nên đi thì hơn. . . Sebastian thì thào trong câm lặng, não cố gắng ra lệnh nhưng từng khối cơ trong cơ thể lại gồng lên chống cự, không muốn di chuyển khỏi hình ảnh tuyệt đẹp này.

Đi đi. . . Đi ngay! Mẹ kiếp đi ngay! Gã gầm lên với chính bản thân mình nhưng ánh mắt lại như bị hút chặt vào cái gò căng mọng bên dưới mảnh lụa mịn màng giữa hai chân Eden. Chúa ơi, hãy nhìn thứ xinh xinh kia đi! Hãy nhìn cái thứ xinh xinh trông như có móc câu móc lấy cả linh hồn gã kia đi! Sebastian rên lên, hàm nghiến chặt, miệng ứa nước nhưng họng lại khô rang khi nhìn chằm chằm vào cái mu nhỏ tỏa hương dâʍ đãиɠ của Beta.

Thôi nào, Sebastian, di chuyển đi. Gã cầu xin chính mình, siết chặt mớ bản thảo nhăn nhúm trong tay như thể chúng sẽ mọc cánh và đưa gã ra khỏi địa ngục- hoặc là thiên đường - này. Nhưng vô ích. . . Gã vẫn đứng bên chiếc giường tròn nhìn chàng trai xinh đẹp của mình ngủ trong yên bình mà không hề hay biết có một con quái vật nguy hiểm đang thèm khát cậu. Eden thơ ngây phô bày cơ thể mình trong sự tin tưởng tuyệt đối - cậu đang ở nhà - và điều đó khiến Sebastian hứng tình như một thằng nhóc mười bảy tuổi lần đầu ngửi thấy pheromone. Cơ thể gã cháy rực lên trong kí©h thí©ɧ khi nhìn cậu trai gần như khỏa thân một nửa. Sebastian muốn nữa.

Nếu chỉ nhìn thôi thì không sao đâu đúng không? Gã kiếm cớ, cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng gã sẽ không chạm vào cậu khi rón rén đến gần giường. Sebastian kéo khẽ chiếc áo phông trắng mỏng tang của Eden lên, để lộ phần bụng phẳng lì, bờ ngực mềm mại với đầu ti hồng nhạt hơi cương lên trong không khí mát lạnh ban đêm.

Hơi thở của gã nghẹn lại trong cổ họng.

Đẹp quá! Không, chỉ đẹp thôi thì không đủ để miêu tả Eden. Cơ thể xinh xắn, vừa thuần khiết vừa gợϊ ɖụ© của cậu khiến con quái vật dưới háng gã thức dậy. Sebastian siết lấy dươиɠ ѵậŧ đã bán cương của mình qua chiếc quần jogger đen trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào làn da trắng hồng tràn trề sức sống của Eden. Gã thậm chí đã có thể tưởng tưởng ra hình ảnh dấu tay mình phủ lên làn da ấy, trên hông, trên đùi, trên mông những dấu xanh tím da^ʍ dật khi gã chơi cậu một cách thô bạo. Sebastian rêи ɾỉ trước cảnh tượng dâʍ ɖu͙© ấy, cảm thấy mình có thể bắn luôn trong quần mà chẳng cần kí©h thí©ɧ gì thêm.

Tôi muốn che kín cơ thể em bằng những dấu răng rớm máu, những vết bầm đỏ tươi cả tuần không tan, và thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙. Phải, Sebastian rùng mình, những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc quánh sẽ bắn kín người Eden, phủ lên gương mặt ngây thơ và bờ môi đỏ mọng kia. Mẹ kiếp! Gã gầm khẽ trong cổ, vừa siết chặt thứ to dày dữ tợn trong quần vừa nhích lại gần giường, dán mắt vào cậu trai đang ngoan ngoãn phô bày cho gã.