Chương 10: Sau khi bị liếʍ tiểu huyệt cảm thấy trống rỗng, tự an ủi

Hu hu hu...Tiểu huyệt khó chịu quá, cô rất muốn được lấp đầy!

Cô run rẩy đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào tiểu huyệt của mình, ùng ục...Tiểu huyệt nhạy cảm phun ra một dòng nước nhớp nháp, cô không nhịn được rêи ɾỉ: "Ô..."

Hành Lạc trợn mắt không thể tin được, cô lại có thể phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy, thậm chí còn nũng nịu hơn cả Tiểu Hoa!

Đôi tay nhỏ đang sờ soạng bừa bãi ở nơi riêng tư, cô không biết thủ da^ʍ, chỉ có thể chạm vào chỗ khiến cô thoải mái.

Trong bóng tối, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, tiếng thở hổn hển càng lúc càng dày đặc, hàm răng trắng nõn cắn chặt môi, vòng eo mềm mại ưỡn về phía trước: "A..."

Cuối cùng cô rút tay ra, những ngón tay đầy nước óng ánh và trơn trượt, lần đầu tiên trong đời cô đã tự thủ da^ʍ.

Sau đó cô nằm lên giường, thở dốc từng hơi, mệt quá…

Buổi sáng, Hành Lạc ôm máy tính nhìn bọn họ.

Ba người cúi đầu, suốt đêm không ngủ, nghĩ đi nghĩ lại tình huống xấu nhất.

Hạ Thần tủi thân ngẩng đầu nhìn cô: "Chị, chị đừng đuổi em đi được không, chị có thể đuổi bọn họ đi! Bọn họ là người xấu nhất!"

Cậu chỉ hôn cô thôi, không dám chạm vào bất cứ chỗ nào dưới cổ của cô!

Hai người nghe được lời nói của Hạ Thần thì kinh ngạc nhìn cậu. Thằng nhóc này giỏi lắm! Thấy sắc quên anh em! Làm sao có thể nói những lời vô tâm như vậy.

"Ai nói tôi sẽ đuổi các anh đi?"

Nhiều ngày như vậy, Hành Lạc cũng biết được một số chuyện liên quan đến người máy. Người máy là máy tính tiên tiến nhất, cũng có thể bị nhiễm vi rút, cho nên ba người họ nhất định đã bị nhiễm vi rút màu vàng!

Cô tìm kiếm giải pháp xử lý vi rút trong người máy, đó là sử dụng cáp dữ liệu của máy tính để kết nối với giao diện của người máy, sau đó cô có thể xâm nhập vào hệ thống của người máy để kiểm tra và tiêu diệt vi rút trong hệ thống của người máy. Nâng cấp người máy cũng sử dụng phương pháp như vậy.

Cả ba dường như nhìn thấy hy vọng.

"Hạ Thần, cậu tới đây."

Hành Lạc ngồi trên sô pha nhìn cậu.

Hạ Thần ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cô: "Chị, chị định làm gì?"

Hành Lạc cầm cáp dữ liệu, nghiêm túc nói: "Trong người các anh có vi rút màu vàng, tôi sẽ xóa nó giúp các anh."

Hả? Cậu không bị nhiễm vi rút, cậu không phải là một chiếc máy tính xách tay chậm phát triển!

"Ổ cắm của cậu ở đâu?"

Cô nhìn khắp cơ thể cậu nhưng không tìm thấy chỗ cắm ở đâu.

Hạ Thần bất đắc dĩ, xem ra cô tin rằng cậu đã bị nhiễm vi rút. Nếu cậu không phối hợp, nói không chừng cậu sẽ bị cô bỏ rơi.

Cậu không còn cách nào khác đành phải duỗi cánh tay ra, trên làn da nhẵn mịn xuất hiện một khe hở rồi trở thành một ổ cắm phù hợp với dòng dữ liệu máy tính.

Không phải chỉ là một ổ cắm thôi sao, cậu có thể biến ra được, nếu muốn thì toàn thân cậu đều là ổ cắm.

Hành Lạc cắm đầu cáp dữ liệu vào ổ cắm trên cánh tay, sau đó một lượng dữ liệu lớn dày đặc xuất hiện trên máy tính khiến cô thấy mà đau đầu.