Chương 2: Thay đổi

Cô bất lực đành phải nghe máy, ngay lập tức ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói như hét vào tai người khác: "Lão đại! Chị đã tới nơi chưa? Đã về đến nhà chưa? Cha mẹ ruột có đối xử tốt với chị không? Chị có bị bắt nạt không?"

Một loạt câu hỏi được bắn ra.

Lục Ninh cũng đã quen, cô khẽ mỉm cười, nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc: "Tôi vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà."

Cô đang đứng ở khu vực sảnh chờ bên ngoài sân bay, giây tiếp theo cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chạy ngang qua mặt cô.

Đó là xe của nhà họ Lộ.

Cô biết sau khi bị đổi trở về, đại tiểu thư chân chính của nhà họ Lộ đã được ba mẹ ruột đưa đi du lịch nước ngoài, hôm nay là ngày bọn họ trở về, đây là lý do tại sao lão Chu lại gọi điện thoại nói muốn đến đón cô.

Lục Ninh có chút mất tập trung, bị tiếng gào thét như quỷ khóc thần sầu ở đầu dây bên kia làm cho tỉnh lại.

"Sao chị lại bội tình bạc nghĩa như vậy chứ! Vừa mới được tí đã phớt lờ người ta! Lão đại..."

"..."

Lục Ninh xoa huyệt thái dương đang giật giật của mình, vội vàng nói: "Không phải tôi không để ý đến cậu, chỉ là tôi gặp một chút chuyện."

Cô sợ nếu cô còn không mở miệng giải thích thì cậu ta sẽ lại gào thét nói này nói kia.

Đầu dây bên kia nghe được lời giải thích của cô, lúc này mới ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chị, nếu như chị đến nhà mới mà bị bắt nạt thì cứ gọi cho chúng em!" Chúng em sẽ chạy tới đó tẩn cho bọn họ một trận."

"Được."

Sau khi đồng ý cô liền cúp điện thoại.

Nếu để cho cậu ta nói tiếp thì đoán chừng tất cả thời gian của cô đều sẽ lãng phí ở chỗ này.

Đầu óc Lục Ninh nhớ lại những gì Cố Tử vừa nói, dáng vẻ của ba mẹ ruột xuất hiện trước mặt cô.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ, nhưng từ giờ trở đi cô phải lấy một thân phận khác để sống hòa hợp với bọn họ, Lục Ninh vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Hai tháng qua đã có quá nhiều thay đổi, nhưng cô cũng không phải là người sợ phiền phức, tới đâu hay tới đó, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, không có gì phải sợ.

Một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Lục Ninh, một anh trai mặc tây trang bước xuống từ ghế lái, khi nhìn thấy Lục Ninh liền để lộ ra nụ cười phục vụ tiêu chuẩn.

"Xin hỏi cô là Lục Ninh tiểu thư sao? Tôi là Đồ Cảnh là tài xế riêng của cô, cô có thể gọi tôi là Tiểu Trâu, là Lục tiên sinh gọi tôi tới đón cô."

Anh ta nói năng rõ ràng, Lục Ninh nhìn anh ta, lại liếc nhìn ký hiệu trên xe rồi gật đầu, nghĩ rằng đó có thể là xa mà ba ruột cô gọi đến.

Tiểu Trâu lịch sự bước lên phía trước giúp Lục Ninh để vali đồ đạc lên xe, Lục Ninh mở cửa xe ngồi lên.

———

Lão Chu thấy rõ ràng thời điểm khi đi ngang qua cửa sân bay liền thấy Lục Ninh đang đứng đó.

Bác ấy quay đầu nhìn về ghế ngồi phía sau.

Thi Khuynh Nguyệt đang nắm lấy tay Lộ Duyệt An nói gì đó, dáng vẻ trông rất vui vẻ, thỉnh thoảng Lộ Xuyên cũng sẽ đáp trả lại vài câu, nhìn qua liền biết đây là tình cảnh một nhà ba người vui mừng ấm áp.

Lão Chu suy nghĩ một chút nhưng rốt cuộc cũng không nói ra, nhìn đường đi trước mặt im lặng lái xe, nhưng trong lòng bác ấy lại cảm thấy vô cùng đau lòng thay cho Lục Ninh.

Bác ấy ở bên cạnh Lục Ninh nhiều năm như vậy, nhưng hình ảnh ba người một nhà vui mừng ấm áp như vậy chưa từng diễn ra trên người Lục Ninh.

Từ khi Lục Ninh còn nhỏ, ba mẹ nhà họ Lộ cũng rất ít khi bầu bạn với cô, lần này sau khi tìm được con gái ruột của mình, họ đã bị ông cụ khiển trách, cộng thêm chuyện nhiều năm nay họ luôn cảm thấy có lỗi cho nên đối xử rất tốt với đứa con gái ruột vừa mới đến này, nhưng họ lại chưa bao giờ nghĩ rằng người bị tổn thương là Lục Ninh, những bù đắp đó cũng không rơi xuống người Lục Ninh, và cũng không ai quan tâm đến những tổn thương tâm lý đó, tổn thương vẫn tồn tại như cũ.

Nói đến đây, Lộ Ninh đã trở thành Lục Ninh, cũng không nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.

Nhưng những người nhìn Lục Ninh lớn lên từ nhỏ lại không thể chấp nhận nhanh như vậy.