Chương 3: Đừng trưng bản mắt đó ra cho tôi xem.

Lục Ninh từ một cô gái thích nói chuyện, cười đùa trở thành cô gái xinh đẹp trầm tính, ít nói, cả người mang theo sự cô độc, tất cả điều này bọn họ đều thấy rất rõ.

Có lẽ chỉ những người đã từng tiếp xúc qua với cô mới cảm thấy tiếc và nhớ đến cô.

———

Trong một tòa nhà dân cư cũ kỹ, một gia đình đang lo lắng đi qua đi lại ở cửa.

Người phụ nữ cũng là nữ chủ nhân của căn nhà trang điểm tinh tế, cả người dùng mắt thường cũng thấy rõ đang rất lo lắng.

Người đàn ông trông khá điềm tĩnh và thoải mái, nhưng nhìn vào giữa lông mày và ánh mắt cũng có thể nhìn ra được sự lo lắng.

Thẩm Vân Từ không ngồi im được liền đứng dậy đi tới đi lui.

Lục Tri kéo bà lại: "Vân Từ, bà đừng đi tới đi lui nữa, sao không ngồi xuống nghỉ ngơi, ở đây không có thang máy nên khi Tiểu Ninh trở về là chúng ta có thể nghe được tiếng bước chân của con bé."

Nghe vậy, Thẩm Vân Từ tức giận nhìn ông: "Ông đã biết không có thang máy tại sao còn không chịu lặp tháng máy vô, nếu không có thang máy, khi con gái đến sẽ phải leo cầu thang, ông không sợ con bé sẽ bị mệt sao."

Lục Tri bị mắng một trận, trong lòng cũng có chút chột dạ.

"Không phải do muộn quá rồi sao, bà đừng lo lắng nữa, chúng ta đã từng thấy Tiểu Ninh rồi, con bé ngoan ngoãn như vậy bà còn sợ làm gì."

"Tôi không sợ, hơn nữa trước đó khác với bây giờ, trước đó làm sao tôi biết được con bé mới là con gái tôi chứ, sớm biết như vậy tôi nên nói chuyện với con bé nhiều hơn, hiện tại đến cả chuyện con bé thích cái gì cũng không biết, cũng không biết đồ ăn tôi chuẩn bị hôm nay có hợp với khẩu vị của con bé không."

Một bên bà vừa nói vừa nhìn xuống dưới lầu.

"Mẹ, nhà chúng ta ở tầng hai, khi chị gái con đến thì chúng ta có thể nghe thấy, hai mươi phút trước con đã nhận được tin nhắn từ người được phái đi đón chị, hẳn là chị cũng sắp đến rồi."

Có lẽ hôm nay nhìn thấy Thẩm Vân Từ vô cùng lo lắng và hưng phấn nên Lục Cảnh Chi mới mở miệng trấn an vài câu, so với bình thường cũng nói nhiều hơn một chút.

Cậu bé thật sự có chút hưng phấn.

Khi nghe thấy những lời này, Thẩm Vân Từ quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Chi, bà vui vẻ ngồi xổm xuống nhìn đứa con trai nhỏ năm tuổi của mình.

"Có phải là chiếc xe con tặng chị gái không, Tiểu Bảo của chúng ta thật ngoan! Mẹ yêu con chết mất."

Vừa nói, bà vừa hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu bé.

Lục Cảnh Chi cau mày, giơ tay lên lau chỗ mẹ mình vừa hôn, không muốn khiến mẹ mình bị đả kích nên cũng không nói gì.

Nhưng vẫn có vài người chưa từng thấy cậu bé hiểu chuyện như vậy.

Hai mẹ con đang vui vẻ, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Hai mươi phút không đến, cũng không gọi điện thoại báo trước, nếu là An An thì sẽ không như thế này."

Nghe vậy, Thẩm Vân Từ đột nhiên đứng dậy, nhìn đứa con trai cả cao hơn mình rất nhiều, cố gắng kìm nén cơn giận.

Giọng nói bình tĩnh hết mức có thể, cố gắng không mất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là trong lời nói bà sẽ buông tha cho anh ta: "Hơn một tháng cũng không thấy anh nói sẽ đi đón Tiểu Ninh, anh thân là anh trai mà lại đối xử với em gái ruột như này à? Anh còn không bằng cả em trai mình, còn nữa! Anh cũng đừng nhắc tới An An trước mặt Tiểu Ninh, con bé sẽ cảm thấy không thoải mái."

Lục Thanh nhìn Thẩm Vân Từ, cau mày hỏi: "Vì sao không thể nhắc tới, không nhắc đến con không thoải mái."

"Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì im miệng lại! Đừng trưng vẻ mặt đó ra cho tôi xem, cũng đừng bày ra cho con gái tôi nhìn."

Lục Thanh có chút hoài nghi nhìn bà: "Mẹ, mẹ nuôi An An nhiều năm như vậy, làm sao có thể vì một đứa con gái ruột mà quên mất An An, đừng nhắc đến An An, làm sao mẹ có thể...?"

Trước khi anh ta kịp nói xong thì đã bị Lục Tri ngắt lời.

"Câm miệng! Tại sao anh dám nói chuyện với mẹ mình như vậy!"

Lục Thanh cũng có chút lo lắng, trước giờ anh ta vẫn luôn là người tao nhã lịch sự, nhưng lần này anh ta thật sự không thể hiểu được tại sao ba mẹ anh ta vốn luôn dịu dàng yêu thương An An trong một đêm lại không muốn nhắc tới An An nữa, đối xử với một đứa con gái xa lạ lại tỏ ra vui mừng và lo lắng như vậy.