Chương 13

"Cắt!"

Đạo diễn từ phía sau màn hình đi ra, đi vài bước đến bên cạnh Thẩm Trĩ, gãi gãi cái đầu trụi tóc: "Tiểu Thẩm a, chuyện gì xảy ra, gần đây tâm tình không tốt sao? Cảnh vừa rồi không thành công tốt a."

Thẩm Trĩ đuối lý, hướng về phía đạo diễn nói lời xin lỗi: "Thật có lỗi, vì vấn đề của tôi, mà liên lụy đến mọi người."

Mấy nhân viên công tác nghe nói như thế, bọn họ thường xuyên uống trà sữa và điểm tâm Kiều An mua, nên đối với những sự cố hôm nay của Thẩm Trĩ, cũng đều không có sinh khí.

"Không sao, thỉnh thoảng phạm phải một sai lầm nhỏ cũng là chuyện bình thường mà. Lúc trước cậu quay rất thuận lợi, đỡ cho chúng ta không ít phiền toái."

"Đúng vậy đúng vậy, không chậm trễ chúng ta."

Đạo diễn cũng lo lắng, nhưng biểu hiện trước đó của Thẩm Trĩ thật sự rất tốt, hắn cũng không nổi giận, dứt khoát để Thẩm Trĩ đi nghỉ ngơi một lát.

"Như vậy đi, cho cậu thêm chút thời gian, nghỉ ngơi một lát ngẫm lại kịch bản, nếu như không được,cậu có thể đi tìm Liên tỷ của cậu, kêu cô ấy dạy cậu diễn."Đạo diễn nói, hướng về phía Liên Khỉ Mộng đang nghỉ ngơi trong rạp hô một tiếng.

Liên Khỉ Mộng ứng thanh, gỡ xuống chiếc kính râm che chắn ánh nắng, trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm từ cảnh quay trước.

"Làm sao vậy, lại đây?"Liên Khỉ Mộng dưới sự che nắng từ trợ lý đi tới chỗ cậu, còn đặc biệt hào phóng vỗ vỗ bả vai Thẩm Trĩ, "Có muốn tỷ tỷ giúp đỡ em hay không, tỷ giúp em nhập vai a."

Thẩm Trĩ: ......

Đạo diễn giúp Thẩm Trĩ nói chuyện: "Được rồi, cô đừng trêu nữa, hôm nay tâm trạng tiểu Thẩm không được tốt, cô giúp cậu ấy vượt qua cảnh này đi."

Liên Khỉ Mộng cười híp mắt gật đầu: "Được a, coi như Thẩm Trĩ nợ ta một món nợ ân tình rồi, nhớ mời tỷ ăn cơm a."

Đối với việc Liên Khỉ Mộng thích trêu trọc mình, Thẩm Trĩ sớm đã thành thói quen, nhưng vẫn là phi thường bất đắc dĩ: "Phiền phức cho Liên tỷ rồi, nhất định mời sẽ tỷ ăn cơm, còn phải xem Liên tỷ có thời gian hay không."

"Ta có a, cùng soái ca ăn cơm, ta làm sao mà không có thời gian."Nụ cười của Liên Khỉ Mộng vẫn không thay đổi, nhưng ở khi lời này, cô lại quay đầu nhìn trợ lý sau lưng.

Trải qua khoảng thời gian cùng Liên Khỉ Mộng ở chung, Thẩm Trĩ chồng của Liên Khỉ Mộng cố ý tìm đến một trợ lý bảo hộ cô, nghe nói là quân nhân Đế quốc đã nghỉ hưu.

Nhưng cùng lúc, trợ lý cũng sẽ báo cáo với chồng cô về những hành vi" Quá mức"của cô.

Thẩm Trĩ cũng không phải lần đầu nghe thấy một nam nhân cao 1,8 mét vô cùng cao to, với bộ mặt ủy khuất lên án Liên Khỉ Mộng nói chuyện với người khác.

Sau đó một lần cậu không cẩn thận đυ.ng phải hắn, gương mặt cấp tốc khôi phục mặt đơ.

Liên Khỉ Mộng vui vẻ trừng mắt, sau đó lại chột dạ liếc nhìn trợ lý sau lưng.

Liên Khỉ Mộng: "Nơi này quá nóng, chúng ta vào lều nghỉ của tôi ngồi một lúc đi. Tôi vừa lấy mấy cái máy làm lạnh, cuối cùng cũng mát hơn nhiều rồi.."

Một bên, đạo diễn chuẩn bị rời đi nghe được, lại nhịn không được căn dặn Liên Khỉ Mộng: "Ngươi cẩn thận một chút a, đừng lại khiến người ta bắt được chủ đề, lần trước bị chửi tự cao tự trên hot search cô quên rồi a.?"

Liên Khỉ Mộng không thèm để ý chút nào: "Chửi liền chửi thôi, tiền lão công ta kiếm được, cùng bọn ho có quan hệ gì."

Thẩm Trĩ còn đang buồn bực, chuẩn bị tiêu hao một chút tâm tình của mình, kết quả cánh tay đột nhiên bị kéo lại.

Liên Khỉ Mộng đi tới, kéo cánh tay của cậu: "Đi thôi, đến lều của chị nghỉ ngơi."

Thẩm Trĩ chấn kinh, hoả tốc đem cánh tay của mình rút ra.

"Đừng đừng đừng, Liên tỷ cái này không được."Thẩm Trĩ bị dọa đến lắp bắp, liên tiếp lui về phia sau mấy bước.

Liên Khỉ Mộng bị phản ứng khoa trương của Thẩm Trĩ chọc cười: "Chỉ là tiếp xúc giữa bằng hữu với nhau, Thẩm Trĩ em sợ cái gì."

Thẩm Trĩ yên lặng nhìn thoáng qua phía sau lưng Liên Khỉ Mộng, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong mắt.

Liên Khỉ Mộng: ......"

Cô quay người lại, nhìn thấy lão công nhà mình trong một thân trang phục lịch sự, từ hướng phòng hóa đi tới chỗ mình.

Thẩm Trĩ ngượng ngùng hướng về phía nam nhân biểu đạt sự áy náy, còn cố ý lui lại phía sau mấy bước, đem khoảng cách giữa mình cùng Liên Khỉ Mộng kéo đến ra xa.

Lần này đủ an toàn đi.

Cũng may nam nhân cũng không có xông về phía trước lôi Liên Khỉ Mộng đi, hắn đứng cạnh nhân viên công tác không xa, nhìn qua cũng không muốn quấy rầy Liên Khỉ Mộng diễn kịch.

Liên Khỉ Mộng ngượng ngùng ho hai tiếng: "Đi, chúng ta đi thảo luận kịch bản đi."

Thẩm trẻ con khẽ gật đầu: "Được, vậy là phiền chị Liên rồi."

Liên Khỉ Mộng là một ảnh hậu, kỹ thuật diễn khẳng định là phi thường tại tuyến, sau vài lần diễn cùng Thẩm Trĩ, đã dễ dàng đem Thậm Trĩ nhập vào vở diễn.

Sau khi nhập vào vai diễn, Thẩm Trĩ đã vứt bỏ những cảm xúc trước đó, hoàn toàn dung nhập vào bên trong kịch bản.

Đến trưa phần diễn chụp đã xong, Kiều An lập tức đưa ly nước đã ướp đá từ trước cho cậu.

"Chi chi, uống trước một chút, nhiệt độ hôm nay cũng quá nóng a."Kiều An nói, gỡ ba lô của mình xuống, lấy ra một cây dù, mở ra giơ lêи đỉиɦ đầu Thẩm Trĩ, một cái tay khác còn cầm kem chống nắng, không cần nhắc nhở liền phun lên người Thẩm Trĩ.

Thẩm Trĩ liên tiếp bị chống nắng công kích, không khỏi lui về sau đi: "Tốt đủ rồi đủ rồi, sẽ không bị phơi đen đâu."

"Không được a, tiểu cô nói cậu không thể đen, bây giờ hình tượng của cậu không thích hợp làm ngạnh hán."

"Làm sao lại không thích hợp."Thẩm Trĩ nghe nói như thế, nói thầm một tiếng.

Kiều An cầm lấy tấm gương, giơ lên trước mắt Thẩm Trĩ: "Cậu xem mặt cậu một chút đi a, thích hợp sao?"

Khuôn mặt trong gương vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo cùng với tỷ lệ tuyệt vời, một đôi mắt vàng kim luôn lấp lánh, làn da trắng nõn, khóe mắt còn có một nốt ruồi nho nhỏ.

Mai tóc dài hơi xoã ra bởi vì tạo hình của kịch bản mà bị buộc ở sau ót, chỉ để lại mấy sợi tóc xộc xệch rủ xuống bên tai dán vào mặt.

Hừm, xác thực không quá giống ngạnh hán a.

Thẩm Trĩ bắt lấy tấm gương, ném vào trong ba lô Kiều An : "Đi thôi, về khách sạn."

Kiều An thuần thục kéo ba lô: "Được rồi, đúng rồi tiểu cô còn nói cậu gần đây ăn nhiều lắm, nên khống chế."

Thẩm Trĩ che lỗ tai.

Kiều An một tay giơ dù, một cái tay khác kéo lỗ tai Thẩm Trĩ ra: "Đừng hòng chạy, tiểu cô nói, cô hẳn là cũng gửi tin tức cho cậu, không cho phép vờ như không thấy."

Thẩm Trĩ còn tưởng mình chạy chậm, kết quả dưới chân dẫm phải một hòn đá nhỏ thiếu chút nữa là trượt chân.

May mắn Kiều An đã kịp đỡ lấy cậu.

Thẩm Trĩ cúi đầu nhìn tảng đá mình vừa giẫm lên, Kiều An còn ở một bên nói chuyện kiểm soát chế độ ăn uống.

Những lời nói của Kiều An cứ văng vẳng bên tai, Thẩm Trĩ vẫn là nhịn không được, cảm xúc đã áp chế trước đó hoàn toàn bộc phát, ủy khuất ngồi xổm xuống.

Kiều An giật mình: "Chi chi......Sau này chỉ là ăn một chút, cậu cũng, cũng đừng buồn như vậy a."

Tâm tình Thẩm Trĩ sa sút, cầm lấy tảng đá vừa mới bị dẫm lên ném vào bụi cỏ cách đó không xa: "Cùng cái này không có liên quan a."

"Đó là cái gì, sẽ không phải là do cậu nhìn thấy mấy bình luận trên mạng mắng cậu đi."Nghe được thanh âm sa sút của Thẩm Trĩ, Kiều An bối rối.

"Nếu cậu mà buồn, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ mở tiểu hào giúp cậu mắng lại."

Thẩm Trĩ lắc đầu, lại nghe được tiếng Liên Khỉ Mộng gọi mình.

"Ai, Thẩm Trĩ."

Thẩm Trĩ suy sụp có không quay đầu lại, nhưng trên vai lại có một lực đè lên: "Ngồi xổm chỗ này làm gì, trên mặt đất có tiền a."

Kiều An vội vàng hô: "Chị Liên tốt."

Thẩm Trĩ vịn Kiều An đứng lên: "Chị Liên, không phải chị còn có một cảnh quay nữa sao?"

"Xin nghỉ, này không phải oan loại lão công của chị đến đây sao."Liên Khỉ Mộng liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, xẹp xẹp miệng, "Được rồi, việc gì mà em phải buồn như vây."

Cô lẩm bẩm lầm bầm: "Ta nhìn từ xa còn tưởng em đang trồng nấm, nếu như cảm xúc có thể thực thể hóa, chung quanh em chắc chắn sẽ có những bóng ma màu xám."

Thẩm Trĩ giải thích: "Em không có......"

"Nhanh nói cho chị một chút, em có chuyện gì xảy ra a.?"

Thẩm Trĩ vốn muốn nói là không có chuyện gì, nhưng lời vừa đến miệng lại bị nuốt xuống.

Đưa mắt nhìn đám cỏ dại bên cạnh, lại cúi đầu nhìn mặt đất một chút.

Ngay khi Liên Khỉ Mộng nghĩ Thẩm Trĩ sẽ không mở miệng, đột nhiên nghe Thẩm Trĩ nói: "Nếu như một ngày chị phát hiện, cha mẹ của mình lừa gạt mình một việc vô cùng trọng đại, Liên tỷ, chị nghĩ như thế nào?"

Liên Khỉ Mộng im lặng một lát, nghẹn ra một câu: "Cái kia, thời điểm chị sin ra, cha mẹ liền qua đời."

Thẩm Trĩ đột ngột ngẩng đầu lên, đại não ngừng chệ trông giây lát, một lúc sau cậu mới ý thức được, vội vàng xin lỗi.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, em không phải cái kia ——"Ý tứ.

Hai chữ "Ý tứ" chưa nói xong, Liên Khỉ Mộng liền đánh gãy cậu: "Bất quá, không biết em đang nói là lừa gạt cái gì, nhưng chỉ cần biết bọn họ đều yêu chị là được a, con người đều có lỗi lầm, ngay cả cha mẹ cũng không phải thánh nhân."

Liên Khỉ Mộng thì thào: "Nếu là cha mẹ của ta còn sống, cho dù có lừa gạt ta lớn như nào ta đều có thể tha thứ."

Liên Khỉ Mộng nói xong, Thẩm Trĩ trầm mặc một hồi lâu.

Một trận gió mang theo sóng nhiệt cuốn qua.

Liên Khỉ Mộng nặn ra một nụ cười: "Được rồi, đừng buồn như vậy, không phải nói muốn mời chị ăn tối sao? Hiện tại là thời điểm không tồi a."

Nam nhân phía sau Liên Khỉ Mộng nhíu mày lại mà không lưu lại chút dấu vết nào, còn muốn nói cái gì đo, ngón tay lại bị hung hăng kéo một chút.

Thẩm Trĩ nhếch môi, lặng lẽ quan sát nam nhân phía sau Liên Khỉ Mộng một chút.

"Chớ nhìn hắn, hiện tại em đã khơi dậy ký ức không tốt của ta, làm sao cũng phải mời chị một bữa cơm đi."Liên Khỉ Mộng la hét, "Không được, một bữa không đủ, ba bữa."

Thẩm Trĩ chiu thua, gật đầu: "Được, vậy chị Liên muốn ăn cái gì."

"Nhà hàng Trung Quốc bên cạnh đi, nơi này cũng không có gì ngon"

"Được."

......

Sau khi Thẩm Trĩ cơm nước xong xuôi, trời đã tối rồi, trên đường đi về khách sạn, đám cỏ dại ven đường không ngừng truyền đến dế mèn kêu.

Thẩm Trĩ ngửa đầu, nhìn vầng trăng dịu dàng tỏa sáng trên bầu trời.

Kiều An ở một bên nói: "Nhìn vầng trăng này, ngày mai có thể trời sẽ mưa, không biết có thể mát mẻ hơn không."

"Bất quá trời mưa, chỉ có thể quay cảnh trong phòng."

"Bất quá cậu vẫn phải xoa kem chống nắng, hôm trước tôi vừa đọc kiến thức khoa học phổ biến, da của chúng ta vẫn có thể bị rám nắng ngay cả trong những ngày nhiều mây."

Kiều An lầm bầm lầu bầu nói rất nhiều điều, lại phát hiện Thẩm Trĩ không có trả lời.

Anh kỳ quái hướng ánh mắt nhìn sang Thẩm Trĩ, lại chỉ bắt gặp đuôi mắt đỏ ửng của Thẩm Trĩ.

Kiều An dừng lại.

"Chi chi?"

Thẩm Trĩ rầu rĩ đáp: "Ân."

Kiều An lại không có nói tiếp, toàn thân trong nháy mắt trở nên an tĩnh, chỉ còn lại một chút tiếng ve sầu kêu cùng những loại côn trùng khác

Thẳng đến khi vào khách sạn, Thẩm Trĩ mới trút bỏ được trọc khí trong lòng.

Kiều An đưa mắt liếc nhìn về phía bếp sau của khách sạn, đưa ra đề nghị: "Chi Chi mấy ngày trước không phải cậu muốn uống nước chanh sao? Nếu không bây giờ tôi đi lấy cho cậu một chén."

Thẩm Trĩ lắc đầu: "Trở về đi."

Thẩm Trĩ: "Tôi muốn ngủ"