Chương 12

Bên trong khu biệt thự của cung điện Hoàng thất.

Liễu Thanh đứng trước cửa sổ nhìn những con bướm đang bay múa bên ngoài vườn hoa.

Hắn đã bị giam tại căn biệt thự này hơn một tuần rồi, màn hình ánh sáng đã bị chặn và hắn không thể liên lạc với bất kỳ ai, ngoại trừ thời điểm ba bữa cơm là có người máy đưa đến, thì chỉ còn lại một mình hắn ở đây.

Ở cổng biệt thự truyền đến tiếng mở cửa, Liễu Thanh không cần nhìn liền biết là ai.

Tiếng đóng cửa vừa dứt, tiếng bước chân vang lên, đi lên cầu thang, dần dần đi tới phía sau.

Tiếng bước chân biến mất, Liễu Thanh đũng không thèm quay đầu lại, chỉ nói: "Bệ hạ có giam ta lại cũng vô dụng, tư liệu ở ngay kia, A Tự đi đâu, ta cũng không biết."

Liễu Thanh nói xong, sau lưng thật lâu chưa vẫn chưa có trả lời.

Giống như ngày thường, Liễu Thanh đã sớm biết phó Tùy là dạng người gì, trước đó khi hắn thuận lợi kế thừa hoàng vị Đế quốc Norland.

Không thú vị, nhưng A Tự vẫn mê mẩn.

Trong mắt Liễu Thanh hiện lên trào phúng, nhấc chân chuẩn bị rời đi, người sau lưng lại đột nhiên mở miệng.

"Liễu thúc thúc."

Giọng nói cũng lạnh lùng không kém, nhưng đó không phải là giọng nói của Phó Tùy.

Liễu Thanh bỗng nhiên xoay người, đối mặt với hắn là một gương mặt có tám phần tương tự Phó Tùy, hơi kinh ngạc.

"Phó Trầm?"

"Là ta."Phó Trầm mặc một bộ quân phục bó sát người, tỉ lệ dáng người mười phần ưu việt, bất quá hắn mới hai mươi mấy tuổi, lại cho Liễu Thanh áp lực lớn lao.

Phó Trầm mở miệng lần nữa: "Ta đã cho người an bài rồi, Liễu thúc thúc có thể tùy thời rời đi nơi này."

"Rời đi?"Liễu Thanh nhíu mày "Ngươi làm sau lưng Phó Tùy?"

Phó Trầm không nói gì, nhưng sự trầm mặc của hắn không khác gì là ngầm thừa nhận.

Liễu Thanh ngay lập tức hiểu điều này, tự dưng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi như này là đang chống lại quân lệnh, cho dù là Phó Tùy, cũng sẽ trừng phạt ngươi."

Phó Trầm cũng không phản bác, chỉ im lặng đứng đó.

Dáng vẻ này khiến Liễu Thanh nhớ tới cảnh Thẩm Ly Tự rời đi, năm Phó Trầm gần sáu tuổi, cũng giống như vậy trầm mặc đứng ở cửa cung điện.

"Quên đi."Liễu Thanh phất phất tay, "Giờ ta có rời đi thì đi đâu được, sao không mang thêm rượu cho ta, đúng rồi, ta muốn rượu của trang viên Chester, rượu từ trang viên này có vị êm dịu, ta thích."

Thấy Liễu Thanh từ bỏ cuộc rời đi, Phó Trầm cũng không có khuyên nhiều.

Hắn nhìn thật sâu vào mắt Liễu Thanh, sau khi đồng ý với thỉnh cầu của hắn, liền rời đi.

Tiếng bước chân phía sau vẫn giống như khi hắn đến, và hắn rời đi mà không nói một lời.

Liễu Thanh một lần nữa đưa mắt nhìn về phía hoa viên, cuối cùng ánh mắt rơi vào đóa hoa hồng leo trên hàng rào của hoa viên, trong lòng không khỏi quay về hai mươi hai năm trước.

Những gì hắn nói vừa rồi thực sự không sai, Thẩm Ly Tự trước khi đi xác thực có tới tìm hắn, nhưng lúc đó nhưng không có nói sự tình vì sao rời đi.

Cậu lúc đó hưng phấn lại vui sướиɠ, một đường chạy lon ton đến phòng thí nghiệm của hắn, đem cây thử thai có hiện hai vạch là mang thai cho hắn nhìn.

"Tôi mang thai rồi." Thanh âm của Thẩm Ly Tự có chút nhảy cẫng, "Mới có hai tháng, mặc dù bây giờ tình hình có chút nghiêm trọng, nhưng có thể làm một lễ vật, cho A Tùy một kinh hỉ."

Liễu Thanh cầm cây que thử thai, nghe Thẩm Ly Tự nói về những mong chờ về tương lai.

"Không biết đứa bé này có điểm nào giống ta hay không, dáng dấp A Trầm hoàn toàn giống với Phó Tùy, làm cho ta cảm thấy một chút điểm thành tựu đều không có a."

Thẩm Ly Tự nâng cằm lên, nhìn Liễu Thanh kể lại những sự tình cũ: "Còn có, không biết đứa bé này có thể theo ta hay không, thức tỉnh gen động vật hải dương, nếu vậy, trong nhà nên sớm chuẩn bị một cái bể bơi nhỏ."

Liễu Thanh còn nhớ rõ mình đã trêu chọc qua: "Cái bể bơi lớn kia của ngươi không được sao?"

"Cái kia quá sâu, tiểu hài tử cần dùng nhỏ bể bơi a."Thẩm Ly Tự nói, lại hỏi Liễu Thanh.

"A, phòng thí nghiệm của ngươi có phải là vừa vặn có máy kiểm tra gen không, đứa con yêu hai tháng của ta có thể làm kiểm tra gen không, hi vọng là có điểm giống ta, A Tùy cũng muốn một tiểu hài tử giống ta."

Phòng thí nghiệm của Liễu Thanh hoàn toàn chính xác là có một cái máy kiểm tra gen, đứa bé đầu tiên của Thẩm Ly Tự là Phó Trầm cũng làm kiểm tra gen ở đây.

Cho nên khi Thẩm Ly Tự đưa ra yêu cầu này, hắn không chút do dự gật đầu.

"Được a, vừa vặn cũng sắp đến sinh nhật Phó Tùy rồi, ngươi thậm chí có thể lưu lại quà sinh nhật, trực tiếp báo cáo kết quả xét nghiệm gen cho hắn, có thể trực tiếp dùng làm quà tặng a."

Nhưng cuối cùng báo cáo thử nghiệm này không thể được trao cho Phó Tùy như một món quà.

Ký ức bị kéo đi, Liễu Thanh cười khổ, cúi đầu nhìn màn sáng trong tay đã bị chặn chức năng liên lạc.

Phó Tùy nhớ lại tất cả thông tin trong màn hình ánh sáng.

Nhưng Liễu Thanh đã đυ.ng chút tay chân, hắn vốn là viện trưởng của viện nghiên cứu khoa học, vì vậy thật dễ dàng để thực hiện một chút tay chân như vậy.

Bất quá, đối với kia phần báo cáo kiểm tra gen kia, Liễu Thanh cũng không có giấu diếm.

A Tự đã hy sinh rất nhiều cho vị trí hiện tại của Phó Tùy, hiện tại cũng nên để Phó Tùy xem bản báo cáo kiểm tra này.

Liễu Thanh rất muốn biết phản ứng của Phó Tùy, tính toán thời gian, hiện tại hẳn là phá giải ra rồi.

......

Các nhà nghiên cứu bên kia cuối cùng cũng đã giải mã được tất cả thông tin trên màn hình ánh sáng của Liễu Thanh, đồng thời cũng nhìn thấy báo cáo kiểm tra của 22 năm trước.

Nhân viên nghiên cứu khoa học lập tức gửi phiên bản điện tử của bản báo cáo tới màn hình quang học của Phó Tùy.

Khi Phó Tùy nhận được tin nhắn, hắn đang ở thư phòng xử lý quốc sự, đứng bên cạnh cùng Phó Trầm.

"Đội trưởng đội hộ vệ nói con có đến biệt thự của Liễu Thanh."Phó Tùy xoa xoa lông mày, lông mày rậm khẽ nhíu lại.

Phó Trầm trầm giọng nói: "Vâng."

Phó Tùy lạnh lùng giương mắt: "Con muốn thả hắn đi."

Phó Trầm cũng không sợ hãi ánh mắt của Phó Tùy, vẫn như cũ gật đầu: "Vâng."

Bầu không khí lần nữa ngưng kết, hai cha con có gương mặt tương tự cũng không thể để bọn hắn hảo hảo câu thông, chỉ cần gặp mặt một mình, hai người phần lớn nói chuyện đều là như vậy.

Âm thanh thông báo khi nhận được tin nhắn điện tử vang lên liền phá vỡ bầu không khí, Phó Tùy cầm lấy màn hình, tin tức được gửi từ nghiên cứu viên đã bẻ khóa thông tin trên màn hình ánh sáng của Liễu Thanh.

Phó Tùy ấn mở bản báo cáo, và dòng chữ "báo cáo kiểm tra gen" xuất hiện trong mắt hắn.

Kết quả kiểm tra trên báo cáo nằm ngay chính giữa, Phó Tùy xem hết kết quả, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt.

Phó Trầm nhìn thấy Phó Tùy đột nhiên đứng lên, bàn tay cầm màn hình còn run nhè nhẹ.

Người phụ thân lạnh lùng luôn luôn bình tĩnh trong mắt hắn, lần đầu tiên xuất hiện loại tâm tình này.

Hắn lập tức tiến lên, màn hình trên tay Phó Tùy mở ra, bản báo cáo kiểm tra gen cũng xuất hiện trước mặt Phó Trẩm.

"Không phát hiện gen thức tỉnh?"Phó Trầm dùng sức nắm chặt một góc bàn.

Kết quả kiểm tra này không xa lạ gì với Phó Tùy và Phó Trầm.

Đế quốc Norland tổng cộng có mấy chục tỷ công dân, mỗi năm có mấy vạn đứa trẻ không thể phát hiện loại gen thức tỉnh.

Những đứa trẻ không thể phát hiện gen, căn bản là không thể đánh thức gen thú nhân. Trước khi Phó Tùy nhậm chức, những người này được gọi là "người tàn tật".

Cái tỷ lệ này cũng không lớn, nhưng số lượng hàng năm cộng lại, lại là một số lượng đáng kể.

Trong hai năm qua, Phó Tùy đã cố tình tuyên bố trước công chúng rằng phát ngôn cho những công dân không thể thức tỉnh gen, hiện tượng bị phân biệt đối xử đã tốt hơn nhiều..

Nhưng bản báo cáo kiểm tra gen hiện ra trước mặt Phó Tùy bây giờ, lại rõ ràng nói cho Phó Tùy biết, con của hắn cũng là một thành viên trong đó.

Phó Tùy nhắm mắt lại, ngã ngồi trên ghế, cảm thấy có chút suy sụp.