Chương 11

Thẩm Trĩ nói xong những này, Thẩm Ly Tự ở bên kia rất lâu mà không trả lời.

Thẩm Trĩ há hốc mồm, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đối cái người gọi là phụ thân khác kia cậu cũng không biết một tí gì, vừa nói tới miệng liền nghẹn ngào.

"Chi chi."Thẩm Ly Tự rốt cục mở miệng.

Thẩm Ly Lự nhìn chằm chằm vào Thẩm Trĩ, với vẻ mặt nghiêm túc mà anh chưa từng có trước đây.

"Nếu như ba ba nói cho con, người phụ thân kia của con không biết con có tồn tại, nhưng nếu như hắn biết, nhất định sẽ rất yêu con."

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Ly Tự luôn cúi đầu xuống, để che kín sự khổ sở cùng bi thương trong ánh mắt.

"Là ba ba ích kỷ a, ba ba... vì muốn hắn tốt hơn, cho nên mang con đi."

Thẩm Trĩ giật mình ngay tại chỗ, sững sờ nhìn Thẩm Ly Tự.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Thẩm Ly Tự nói những điều này với mình, khi nghe những lời này mà không chuẩn bị trước, Thẩm Trĩ có chút khó có thể lý giải được.

"Thật xin lỗi, Chi Chi, là ba ba quá ——" Hai chữ ích kỷ còn chưa nói ra miệng, Thẩm Ly Tự chợt nghe Thẩm Trĩ mở miệng.

"Là bởi vì con không thể thức tỉnh sao, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hắn sao?" Thanh âm Thẩm Trĩ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Cậu thất vọng che dấu tròng mắt màu vàng óng, cuối cùng là khống chế không nổi tâm tình, đơn phương cúp máy video.

"Chi Chi? Chi Chi?"Thẩm Ly Tự vội vàng hô hai tiếng, lại chỉ thấy nhắc nhở video đã bị cúp máy.

Màn hình khôi phục một vùng tăm tối, Thẩm Ly Tự đang nắm vào thành ghế sô pha, trên đôi tay xinh đẹp của cô hơi lộ ra những đường gân.

——

Thẩm Trĩ cúp video liên lạc, ly rượu trên tay từ lậu đã được đặt sang một bên.

Sau khi cúp máy, Thẩm Trĩ nhắm lại hốc mắt đã đỏ ửng, trong lòng tràn đầy rã rời.

Khi còn học mẫu giáo, Thẩm Trĩ khi nhìn những đứa trẻ khác đều có hai cha mẹ đưa đón, lúc ấy cậu lôi kéo góc áo Thẩm Ly Tự, thương tâm hỏi vì cái gì cậu chỉ có một cái ba ba.

Thẩm Ly Tự cùng cậu giải thích rất nhiều, còn nói cũng không phải mỗi cái gia đình đều có hai cái ba ba.

Về sau Thẩm Ly Tự mặc dù đã hòa giải vấn đề này, nhưng có khi cậu vẫn lặng lẽ suy nghĩ, vì cái gì mà người đàn ông đó lại rời bỏ ba ba, sẽ không muốn cậu.

Là bởi vì cậu không thể thức tỉnh sao, hay là hắn không có yêu ba ba.

Đủ loại suy đoán đều xuất hiện qua trong đầu, nhưng tuyệt đối không có bao quát lời cậu vừa mới nói.

Thẩm Trĩ mở to mắt, xen lẫn với đôi mắt vàng là các sắc thái khác nhau, trong mắt có nước, bởi vì cảm xúc có vấn đề, đuôi mắt đỏ lên một mảnh, khóe mắt đỏ ửng, trong mắt cũng có nước mắt bi thương, nhưng lại bị Thẩm Trĩ hung hăng đình chỉ không chịu chảy xuống.

Cậu không quan tâm đến vấn đề của người phụ quân kia, nhưng lời vừa nói của Thẩm Ly Tự, xác thực đã đánh tan tín ngưỡng của Thẩm Trĩ.

Thẩm Trĩ vẫn cho rằng Thẩm Ly Tự là yêu mình, sẽ mua kẹo cho cậu khi chán nản, sẽ tự khen cậu là nhất khi điểm số của cậu sa sút, và sẽ dịu dàng bồi tiếp cậu khi bị ốm.

Nhưng bây giờ, ba ba lại nói với mình, là bởi vì không muốn thức tỉnh gen có vấn đề của mình mà ảnh hưởng đến nam nhân kia, cho nên mới mang theo cậu rời đi.

Thẩm Trĩ run rẩy giơ tay lên, chậm rãi che mặt mình, cùng nhau che giấu cảm xúc vụn vỡ.

......

Tại tòa trang viên ở khu thứ nhất của Đế quốc Norland được thắp đèn đuốc sáng trưng, một chiếc phi hành khí tư nhân đang đứng ở cổng trang viên.

Thẩm Ly Chước cùng Thẩm Trạch Lí đứng tại cửa viện, thấy phi hành khí ngừng lại, cùng nhau tiến lên.

Cửa phi hành khí bị từ bên trong mở ra, dẫn đầu xuất hiện chính là một người mặc tây trang màu đen, đó là một lão nam nhân tóc hoa râm, phía sau ông là một lão phu nhân khoác khăn choàng màu nâu nhạt.

Thẩm Ly Chước đưa tay vịn lão nam nhân xuống xe: "Cha."

Sau khi ông lão xuống xe, lập tức hất tay Thẩm Ly Chước ra, xoay người đưa tay về phía xe

Thẩm Ly Chước cũng sớm đã thành thói quen với cách cha ông luôn coi trọng vợ hơn con trai mình, vì vậy ông quay sang bên kia để giúp lão phu nhân xuống xe.

Lão phu nhân tô một lớp son màu đậu nhạt, trên mặt tuy có chút dấu vết của tuổi tác nhưng cũng không thể xóa đi khí chất dịu dàng tao nhã của bà.

Lão phu nhân vừa xuống xe, liền không kịp chờ đợi dắt tay Thẩm Ly Chước.

"Có tin tức gì về A Tự không?"

Thẩm Ly Chước gật đầu: "Chúng ta đi vào nói trước đi."

Cả nhà tiến vào phòng khách chính của trang viên, Thẩm Ly Chước phất tay lui tất cả người hầu xuống.

Thẩm Ly Chước hít thở sâu một hơi, nhưng khi ông mở miệng nói chuyện vẫn như cũ không giấu được sự kích động.

"Tra được ra A Tự trước khi rời đi, tựa hồ là biết mình mang thai, về sau thằng bé có đi gặp Liễu Thanh, lại đột nhiên giấu diếm tất cả mọi người rời đi."

Những tin tức này, cha Thẩm trên đường trở về liền đã biết. Nhưng lúc này được nghe lại, vẫn như cũ cõi lòng tràn đầy hi vọng.

Ông chưa kịp hỏi tiếp, mẹ Thẩm đã gấp gáp hỏi: "Liễu Thanh có nói A Tự tìm hắn nói gì không?"

Thẩm Ly Chước: "Chuyện này là Phó Tùy điều tra ra, hiện tại Liễu Thanh đã sớm bị đưa đến cung điện bên kia, nhưng Liễu Thanh vẫn không có mở miệng."

Nghe được đáp án này, mẹ Thẩm hơi có chút thất vọng, cảm xúc vừa lên đến, nhịn không được ho khan.

Cha Thẩm lập tức ôm lấy thê tử, đem áo choàng trên người thê tử quấn chặt một chút.

Thẩm Ly Chước nói tiếp: "Nhưng trước đó, con cùng Trạch Lí đã gặp được hai cái bóng lưng rất giống A Tự, khi đó con tưởng rằng mình nhìn lầm, hiện tại xem ra, có lẽ thật sự là A Tự."

Mẹ Thẩm chăm chú nắm chặt lấy chiếc khăn tay trong tay, niềm hy vọng hiện lên trong đôi mắt gần giống hệt Thẩm Ly Chước.

Thanh âm cha Thẩm có chút run rẩy: "Đi tìm chưa?"

Thẩm Ly Chước: "Con vẫn đang tìm, nhưng trước mắt không có tin tức."

Cha Thẩm: "Làm sao lại chậm như vậy."

Thẩm Ly Chước: "Con dấu diếm Phó Tùy."

Trong ánh mắt của cha Thẩm cùng mẹ Thẩm, Thẩm Ly Chước đứng lên, tức giận bất bình chỉ về hướng cung điện hoàng thất.

"Nếu như không phải là bởi vì Phó Tùy, A Tự căn bản sẽ không rời nhà, rời khỏi tinh cầu Mandela, vậy không bằng khi chính chúng ta tìm được A Tự, sau đó mang theo thằng bé rời khỏi Mandela."

"Làm như vậy thì gia đình chúng ta có thể ở bên nhau, A Tự cũng sẽ không tiếp tục bởi vì Phó Tùy mà khổ sở."

......

Bởi vì thân thể mẹ Thẩm không tốt, sau khi thảo luận xong sau chuyện này, cha Thẩm liền đỡ lấy mẹ Thẩm trở về phòng.

Thẩm Trạch Lí trầm mặc ngồi trên ghế sa lon nghe mọi người thảo luận, hắn đang gửi tin nhắn cho ai đó theo một hướng mà Thẩm Ly Chước không thể nhìn thấy.

Mà người gửi chính là Đại hoàng tử của đế quốc Norland—— Phó Trầm.

Tin nhắn trò chuyện nằm ở cuối cùng, mà cái tin nhắn này là Phó Trầm gửi đi.

SUI: Tạm thời không thể điều động quân đội hoàng thất, động tĩnh không thể quá lớn, phụ thân gần đây đang điều tra rõ Liễu thúc thúc, trước hết để cữu cữu điều tra trước, cháu sẽ hỗ trợ giấu diếm phụ thân.

Sau khi đọc tin tức, thần sắc Thẩm Trạch Lí bình tĩnh chuẩn bị rời khỏi, tinh võng lại đúng vào lúc này nhắc nhở nhận được tin nhắn.

Là Kiều Thính Kuân gửi tin nhắn, liên quan tới một số hợp đồng không thể chấm dứt ngay lập tức, để hắn có thời gian đi xử lý một chút.

Nói xong cái này, Kiều Thính Xuân còn nói vài câu về nghệ sĩ ình mới mang về.

Nhìn Kiều Thính Xuân gọi là cậu ấy một thanh niên ngoan ngoãn, đẹp trai với kỹ năng chuyên nghiệp tốt, Thẩm Trạch Lí cười nhạo, trả lời.

—— Hi vọng ánh mắt Kiều tỷ tốt.