Chương 8

Bối cảnh của câu chuyện trong kịch bản là một tinh cầu mới được phát hiện, với tư cách là sinh vật có trí khôn ban đầu của hành tinh, Thẩm Trĩ có lớp trang điểm đặc biệt.

Đây cũng được coi là bộ lạc nguyên thủy cuối cùng, những người tin vào đạo giáo, đồng thời cứ 5 năm sẽ chọn ra một Thánh tử hay Thánh nữ, gọi họ là những sứ giả được Thượng đế cử đến bên họ.

Mà vai diễn của Thẩm Trĩ chính là Thánh tử.

Mặc thiết kế truyền thống phức tạp do ekip đoàn phim chuẩn bị, trên mặt được vẽ hoa văn kỳ quái, cuối cùng là tóc.

Sờ mái tóc vàng nhạt của Thẩm Trĩ, chuyên gia trang điểm không ngừng thở dài: "Đây là tóc nhuộm hoặc là màu tóc tự nhiên. Đẹp quá. Đạo diễn Candice có mắt nhìn tốt như vậy, như vậy cũng không cần phải nhuộm tóc của cậu. Màu này là đúng như miêu tả của "Thánh tử "trong kịch bản.

Bởi vì bối cảnh quay phim phải mô phỏng rừng nguyên sinh, nên vị trí của đoàn phim cũng ở sâu trong rừng, phòng thay đồ và phòng nghỉ đương nhiên tương đối đơn sơ.

Ngồi trên phiến đá đơn giản, Thẩm Trĩ nhìn chuyên viên trang điểm phía sau qua tấm gương trước mặt, ngượng ngùng mím môi một cái.

Nhìn thấy biểu hiện xấu hổ của cậu, đáy lòng chuyên viên trang điểm điên cuồng thét lên.

Cô làm nghề trang điểm trong nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nghệ sĩ đẹp trai và ngây thơ như vậy.

Thẩm Trĩ mặc dù bị thổi phồng nhưc trò chơi mà ngượng ngùng, nhưng vẫn là nghiêm túc trả lời câu hỏi của thợ trang điểm: "Đây là màu tóc tự nhiên, em không có nhuộm qua."

"Thật tốt."Chuyên gia trang điểm liếc nhìn mái tóc dài màu nâu của cô, sau đó lại quay đầu nhìn mái tóc vàng xoăn nhẹ của Thẩm Trĩ, lòng ghen tị gần như thành hiện thực.

Thẩm Trĩ nói: "Tóc của em nhìn rất đẹp, tóc rất mềm không thô, nhìn rất ôn nhu a."

Mắt của thợ trang điểm sáng lên, cô nhếch môi cười, không chút nào che lấp biểu hiện vui vẻ của mình.

"Em thật đáng yêu a, chị rất thích em."Thợ trang điểm đeo những đồ trang sức bằng vàng được làm theo phương pháp cổ xưa lên người Thẩm Trĩ mà động tác trên tay không chút chậm chạp.

Nói xong, cô đưa cho Thẩm Trĩ một số đồ trang sức được chế tác từ lông động vật.

"Được rồi." Sau khi làm xong mọi thứ, chuyên gia trang điểm ôm mặt nhìn Thẩm Trĩ trong gương "A a a, nhìn em đẹp quá, đây một trong những lần trang điểm chị hài lòng nhất đấy, chờ em thay quần áo xong hẳn là càng đẹp mắt, chờ chút chị đi tìm tiểu Lưu thay quần áo cho em."

"Đáng tiếc quần áo là do tiểu Lưu phụ trách, chị còn không biết quần áo trông như nào, hi vọng không có kéo trang dung tuyệt mỹ của chị."

Thẩm Trĩ lúc này mới mở to mắt, khi nhìn thấy mình trong gương, trong mắt Thẩm Trĩ cũng xẹt qua một tia kinh diễm.

Đuôi mắt và má của cậu được bao phủ bởi những hoa văn phức tạp và được vẽ bằng màu nước đặc biệt, đỉnh đầu được trang trí bằng nhiều loại lông vũ tượng trưng khác nhau và treo một số dây chuyền vàng.

Thậm chí đã sớm nghe nói Candice có yêu cầu rất cao về trang điểm, nhưng không nghĩ tới nhìn mắt bằng trần lai có thể kinh diễm đến vậy.

Thợ trang điểm cũng lầm bầm lầu bầu nói với mình về trang phục, nói xong cũng nhanh như chớp đi ra ngoài, nói là muốn đi tìm phụ trách trang phục tiểu Lưu, để lấy quần áo.

Bây giờ phòng hóa trang đơn sơ lập tức chỉ còn lại một mình Thẩm Trĩ.

Thẩm Trĩ được trang điểm phức tạp tốn công sức, sợ lộn xộn, không dám chạy lung tung, đành bất lực ngồi đợi thợ trang điểm quay lại.

Bởi vì sợ cúi đầu làm xõa tóc, Thẩm Trĩ liền ấn mở một bài hát trên màn hình sáng, đặt màn hình ở một bên, duy trì tư thế nguyên bản tiếp tục ngồi.

Thời điểm tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Trĩ tưởng rằng thợ trang điểm trở về, đang chờ cô lấy quần áo đến.

Mười giây đồng hồ trôi qua, sau lưng tựa hồ không có thanh âm gì, Thẩm Trĩ biết người tiến vào khả năng không phải thợ trang điểm.

Cậu vịn trang sức gian nan quay đầu lại, nhìn thấy một nam một nữ đang duy trì tư thế mở cửa nhìn mình.

Đáng tiếc, hai người này Thẩm Trĩ đều biết, một người là nữ hoàng xếp hạng điểm chuẩn, một người là ca sĩ gốc của bài hát mà Thẩm Trĩ đang nghe, đồng thời họ cũng là hôn phu của nhau.

Thẩm Trĩ sửng sốt một hồi, mới nhớ ra cô chính là nữ chính của vở kịch, người vừa cùng Candice thảo luận kịch bản.

Phòng hóa trang chỉ có một cái cái bàn, đồng thời rất không khéo bị Thẩm Trĩ chiếm dụng.

Thẩm Trĩ tranh thủ thời gian đứng lên, động tác mặc dù rất khẩn trương nhưng vẫn y nguyên che chở đồ vật trên đầu.

"Liên tỷ."

Liên Khỉ Mộng thực sự bị người trong phòng hóa trang làm giật mình, sau đó cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Trĩ, ngay cả Liên Khỉ Mộng, người đã ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, cũng cảm thấy kinh diễm, trong giới giải trí cũng ít khi gặp được người đẹp như vậy.

Nhìn thấy bộ dáng vội vàng đứng lên của Thẩm Trĩ, Liên Khỉ Mộng nhịn không được bật cười: "Không cần không cần, tôi tới nghỉ ngơi một lát, em còn muốn trang điểm có thể ngồi ở chỗ đó."

Nam nhân bên cạnh Liên Khỉ Mộng nhìn Thẩm Trĩ, khẽ nhíu mày đến mức không thể nhìn thấy .

Thẩm Trĩ lúc này mới nhớ tới mình còn đang bật bài hát, vội vàng đem màn hình sáng tắt đi bản nhạc đang phát.

Liên Khỉ Mộng phi thường thân thiết cùng Thẩm Trĩ hàn huyên.

"Em có phải là người đạo diễn Candice tìm đến để diễn vai Thánh tử không? Dáng dấp thật là xinh đẹp, ánh mắt đạo diễn không tệ."

Liên Khỉ Mộng thậm chí có thể tính là tiền bối lớn.

Thái độ Thẩm Trĩ phi thường tốt, thái độ làm tiểu bối rất tốt, mười phần nghiêm túc lắng nghe lời Liên Khỉ Mộng nói.

Nhìn ra Thẩm Trĩ khẩn trương, Liên Khỉ Mộng khoát tay: "Không cần khẩn trương, chị không quan tâm những lễ nghi sáo rỗng nầy đâu, nói chuyện bình thường là được."

Trong vài phút tiếp xúc với nhau, Thẩm Trĩ cũng nhận thấy rằng Liên Khỉ Mộng là một người tự do và thoải mái.

Nghe được Liên Khỉ Mộng nói như vậy, Thẩm Trĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vốn căng thẳng cũng thoáng lỏng xuống.

"Bọn họ tạm thời còn không có nói cho em biết."Thẩm trẻ con như nói thật đạo.

"Bình thường Candice chính là cái tính cách này, mà bây giờ em đang ở trạng thái ngây thơ, ngược lại càng có thể diễn tốt nhân vật trong lòng Candice."

Liên Khỉ Mộng cùng Thẩm Trĩ hàn huyên vài câu, nam nhân bên cạnh cô cũng không có thúc giục, chỉ trầm mặc đi theo bên người cô.

Liên Khỉ Mộng: "Được rồi, lát nữa em phẩi thay quần áo. Chị thấy chuyên gia trang điểm sắp trở lại rồi, nếu kịch bản sau này có gì không ổn, em có thể hỏi chị."

Thẩm Trĩ nhu thuận nói: "Tạ ơn Liên lão sư."

Liên Khỉ Mộng cùng nam nhân bên cạnh rất nhanh rời đi, sau đó chuyên gia trang điểm và một người đàn ông mặc áo liền quần đi vào với một đống quần áo.

"Đây là y phục của em."Thợ trang điểm hưng phấn vẫy tay, "Tiểu Lưu ánh mắt rất tốt, y phục này khẳng định siêu thích hợp em a."

Quần áo lấy vải bố cùng da thú lông thú làm chủ, bất quá lông thú cùng da thú là phỏng chế, xúc cảm cơ hồ không có gì khác biệt với đồ thật.

Sau khi thay đổi y phục rồi bước ra ngoài, cậu thậm chí còn thấy Kiều Thính Xuân cùng Candice đứng trong phòng hóa trang nói chuyện phiếm.

Vừa ra tới, Thẩm Trĩ liền thấy Candice hướng ánh mắt về phía mình.

"Không tệ." Candice đi đến trước mặt Thẩm Trĩ, thay cậu điều chỉnh quần áo một chút, "Hai lần, lần này cô lại mang đến người kế tục không tệ a."

Kiều Thính Xuân đứng cách đó không xa, duy trì nụ cười lịch sự: "Vậy tôi sẽ mượn lời tốt từ đạo diễn Candice.".

Thẩm Trĩ còn chưa đọc kịch bản, không biết Candice đang nghĩ cái gì, cũng không mở miệng hỏi thăm.

Cũng may Candice cũng không có giữ quá lâu, cô rất nhanh liền cho Thẩm Trĩ xem kịch bản một câu thoại của nhân vật này cho cậu nhìn.

Đối với kịch bản một câu, những gì Thẩm Trĩ cần phải làm là phải nổi bật giữa đám đông những diễn viên quân chúng, sau đó nói một lời hoan nghênh trong bộ tộc nguyên thủy của họ.

Candice bắt đầu cùng Thẩm Trí phân tích một chút điểm tinh tế của cảnh quay này, khuôn mặt vốn dịu dàng cũng trở nên nghiêm túc.

Nhưng khi quay phim, Thẩm Trĩ cũng không có cảm xúc nào khác, hoàn toàn đắm chìm trong lời dạy của Candice.

Candice là có tiếng là để ý đến từng chi tiết, cô cùng Thẩm Trĩ nói một chút nhỏ xíu về biến hóa cảm xúc và động tác, loại giải thích này không thể học được trong sách giáo khoa..

Candice một bên nói, một bên để Thẩm Trĩ dựa theo lời cô mà làm, thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Kiều Thính Xuân đứng ở một bên, cũng không đi quấy rầy Thẩm Trĩ, lẳng lặng mà quan sát Thẩm Trĩ cùng Candice.

"Chính là như vậy." Candice thanh âm càng ngày càng kích động, sau khi Thẩm Trĩ biểu đạt đầy đủ chi tiết Candice cũng không nhịn được vỗ tay.

"Rất tốt, cứ như vậy, duy trì là được, chúng ta tới ống kính trước thử một lần đi." Candice hướng ra phía ngoài hô to một tiếng, "Chuẩn bị thiết bị! Quay bối cảnh của Thánh tử!"

Diễn viên quần chúng đã sớm chuẩn bị tốt, Thẩm Trĩ sau khi ra ngoài, dựa theo chỉ dẫn của Candice mà đứng dậy, đứng ở trong đám người nhìn vào ống kính từ xa.

Đây là một cảnh quay dài với một cảnh quay đến cùng, đồng thời cần tất cả diễn viên di chuyển dựa theo các dấu hiệu nghiêm ngặt.

Diễn viên quần chúng tản ra hai bên, Thẩm Trĩ dựa theo tư thế đã được luyện tập nhiều lần , mà đi vào tư thế tiêu chuẩn, dùng đôi mắt linh động ngây thơ nhìn vào ống kính, cuối cùng lộ ra một nụ cười không quá thuần thục.

Người nguyên thủy là rất ít cười, nụ cười của Thánh tử là vụиɠ ŧяộʍ học từ những người "Người xứ khác" này, cậu từ nhỏ đã bị tuyển chọn làm Thánh Tử, cả đời chưa từng ra khỏi thần chi, ngây thơ không biết gì.

Nhưng cậu cũng không biết, những này "Người xứ khác" này sẽ mang đến cho nhóm người nguyên thủy này tai họa gì.

Thẩm Trĩ hoàn toàn say đắm ở trong vai diễn này, thẳng đến Candice hô một tiếng"Click", mới đưa cậu kéo về hiện thực.

"Nghỉ ngơi một lát."Candice hiếm khi lộ ra nụ cười thật sự.

Cô đi đến bên cạnh Thẩm Chi, lấy màn hình sáng ra: “Thêm thông tin liên lạc đi, hôm nay cậu làm rất tốt.”.

Thẩm Trĩ đưa cho cô thông tin liên lạc, về lời khen ngợi của Candice, Thẩm Trĩ nói: "Cô dạy tôi rất tốt. Đây là lần đầu tiên em đóng phim thực tế, kinh nghiệm chưa có nhiều".

"Thiên phú của cậu tốt nên cũng không cần nhiều kinh nghiệm, có trực giác của mình liền tốt." Candice nói xong, vỗ bả vai Thẩm Trĩ bả một cái, "Cậu rất có thiên phú, cố lên."

"Cảm ơn."

Candice phải bận rộn công việc rất nhiều, sau khi cùng Thẩm Trĩ nói vài câu, rất nhanh liền rời đi.

Kiều Thính Xuân luôn im lặng đứng một bên quan sát bỗng lên tiếng: "Em đi tẩy trang trước đi, lời kịch bản vừa rồi không tệ a, là lão sư dạy sao?"

"Ân."Thẩm Trĩ cụp mắt, giơ bàn tay đang buông thõng bên hông lên, xòe bàn tay ra để cảm nhận làn gió thổi qua, "Em đã học được một chút từ lão sư, ba ba em rất thích xem cảnh diễn của Thẩm Trạch Lí, cũng đi theo Thẩm lão sư bắt chước học chút."

Kiều Thính Xuân: "Trách không được chị từ trên người em nhìn ra có điểm giống với tiểu tử kia, tuy kỹ năng đường nét của cậu ấy thực sự rất tốt, nhưng khí chất của cậu ấy vẫn không tốt bằng em."

Thẩm Trĩ đã được khen ngợi cả ngày hôm nay.

Cậu đi theo sau lưng Kiều Thính Xuân để tẩy trang, trước khi đi, chuyên gia trang điểm kia còn niệm niệm không bỏ, quấn lấy Thẩm Trĩ đòi cậu chụp ảnh trước khi tẩy trang, còn để cậu ký cái tên.

Thẩm Trĩ: "Em chỉ là một người mới."

Thợ trang điểm không quan tâm: "Không sao a, chị tin tưởng em khẳng định sẽ nổi tiếng, chị tin tưởng em, cố lên a!"

Thẩm Trĩ: ...... Cảm ơn?"

Thời điểm Thẩm Trĩ rời đi, lại đυ.ng phải Liên Khỉ Mộng cùng lão công, hai người tựa hồ có tranh chấp gì đó, Liên Khỉ Mộng thở phì phò sải bước đi ở phía trước, nam nhân y nguyên trầm mặc đi theo phía sau cô.

Thấy Thẩm Trĩ nhìn qua, Liên Khỉ Mộng nhanh chóng thu lại vẻ mặt bất mãn và tức giận, trong một giây liền bày ra màn mây mưa nắng, chạy chậm đến trước mặt Thẩm Trĩ.

"Thêm phương thức liên lạc với chị đi, hôm nay biểu hiện rất tốt, chị vừa mới nhìn."Liên Khỉ Mộng nói đến đây liền giơ ngón tay cái lên.

Thẩm Trĩ đưa phương thức liên lạc của mình, rồi nói lời từ tạm biệt với Liên Khỉ Mộng rồi mới rời đi.

Sau khi Thẩm Trĩ rời đi, Liên Khỉ Mộng lập tức trở mặt, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân phía sau, hừ nhẹ một tiếng sau giẫm lên giày cao gót cộc cộc cộc rời đi.

Trêm mặt nam nhân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn không có lập tức đuổi theo Liên Khỉ Mộng, mà là quay đầu nhìn Thẩm Trĩ, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Giống như đã gặp qua cậu ở nơi nào.

Ở chỗ nào.

——

Kiều Thính Xuân đưa Thẩm Trĩ về nhà.

"Chị đã tìm được trợ lý cho em rồi, lát nữa chị sẽ để trợ lý ở lại với em trong thời gian ngắn."Trong tay Kiều Thính Xuân có thể rất nhiều tài nguyên, mà cô cũng không phải là người keo kiệt với nghệ sĩ của mình.

Cô thể hiện sự biểu với biểu hiện hôm nay của Thẩm Trĩ, sau đó lại nói: "Hôm nay em có chú ý đến cái người tên Hoàng Nguyên không."

Thẩm Trĩ khẽ giật mình: "Ai?"

"Hoàng nguyên, Hoàng Nguyên là người ở trong nhóm thần tượng đã kết hôn và sinh con."Kiều Thính Xuân nói.

Thẩm Trĩ suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Hôm nay cậu ở đoàn làm phim mười phần phong phú, không phải đang bận trang điểm, tháo trang sức thì chính là cùng Candice học tập, căn bản không có thời gian quan xem xét những người chung quanh.

"Trước khi chị ký kết hợp đồng với em, có không ít người trong công ty thèm muốn tài nguyên cùng năng lực của chị, tất cả đều muốn chuyển tới danh nghĩa của chị, hắn chính là một cái trong số đó."

Kiều Thính Xuân nói rất bình tĩnh, phảng phất cái này cũng không tính cái gì chuyện đặc biệt.

"Nhưng chị đã cự tuyệt hắn, hắn không phải một người dễ đối phó, hôm nay nhìn thấy chị đưa em tới, hẳn là ghi hận lên người em."Kiều Thính Xuân đạo, "Thời điểm hôm nay quay phim, hắn cứ một mực đứng ở xa xem em."

Thẩm Trĩ nhớ lại một chút sự tình khi quay phim, vẫn lắc đầu một cái.

Cậu không nghĩ tới người này, càng không nghĩ tới động tĩnh của hắn.

Thẩm Trĩ lúc ấy toàn thân tâm đều nhào vào vở kịch, nếu không phải Candice lên tiếng, cậu thậm chí nhất thời thể thoát ra được vở kịch.

"Chị biết quay phim cần chuyên chú, về sau sẽ có trợ lý thay em chú ý những này. Chị hôm nay nói cho em biết, là cũng vì muốn nhắc nhở em trong vòng cũng không phải là một nơi yên ổn, về sau gặp được Hoàng Nguyên, nhớ chú ý kỹ không hắn hạ ngáng chân."

Đối mặt trực tiếp với bóng tối của làng giải trí lúc đầu, Thẩm Trĩ không hề tỏ ra sợ hãi.

Cậu biểu thị mình minh bạch: "Vâng, về sau em sẽ chú ý."

"Tốt, đi về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, công ty có chuyên viên chuyên nghiệp, nếu như kịch bản có chút không rõ, có thể đi hỏi bọn họ."

Đưa mắt nhìn Kiều Thính Xuân rời đi, Thẩm Trĩ liền trở về nhà.

Thẩm Ly Tự thần sắc không rõ ngồi ở trên ghế sa lon, trên TV đang phát một đoạn quảng cáo, mà Thẩm Ly Tự thì cầm điểu khiển màn hình xuất thần.

Động tĩnh Thẩm Trĩ trở về kiến Thẩm Ly Tự, giật mình đứng lên, đem TV tắt đi, đi vào bếp bưng món canh đã hầm từ trước trong nồi ra.

Sau một ngày mệt mỏi, Thẩm Trĩ cũng không muốn nói chuyện, an tĩnh uống vào canh, ngẫu nhiên cùng ba ba nói một chút chuyện đã xảy ra hôm nay.

——

Cung điện hoàng gia của Đế quốc Norland.

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của cung điện chính, trung tâm sinh hoạt của hoàng thất, Phó Tùy đang mặc một bộ quân phục tươm tất, với các công huân xuất ngũ khi còn trẻ, cách đó không xa có một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm khoác trên ghế.

Tiếng đập cửa vang lên, Phó Tùy rời khỏi công việc đang làm ngước đôi mắt lạnh lùng lên .

"Vào đi."Thanh âm lạnh lẽo giống như băng.

Cửa thư phòng bị từ bên ngoài mở ra, một người có tướng mạo tương tự giống Phó Tùy đến bảy tám phần, toàn thân tỏa băng sương không thua kém nam nhân từ bên ngoài đi đến.

Phó Trầm mặt sắc lạnh lùng: "Cữu cữu muốn cùng ngài gặp mặt."

Phó theo tròng mắt: "Ân."

Phó Trầm nhắc nhở hắn: "Cữu cữu tính cách tương đối cực đoan, phụ thân, ngài nên cân nhắc suy nghĩ của ông ấy, từ góc nhìn của cữu cữu, ba ba vì ngài mà rời bỏ Đế quốc."

Lời nói này của Phó Trầm gần như đánh thẳng vào chỗ đau của Phó Tùy

Hắn lạnh lùng một lần nữa giương mắt, nhìn thẳng vào con mắt Phó Trầm.

Hai cha con nhìn nhau gần ba phút đều không nói gì, không khí trong thư phòng nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng.

Cuối cùng người đánh vỡ loại không khí này chính là quản gia.

Ông mang theo đồ ăn nhẹ và trà đặt vào tay Phó Tùy, đồng thời nhắc nhở: "Thẩm Ly Chước tiên sinh đã đến cửa cung rồi thưa bệ hạ.".

Phó Tùy lúc này mới lên tiếng: "Dẫn ông ấy vào đi."

Nói xong, Phó Tùy một lần nữa nhìn về phía Phó Trầm: "Con nên về chuẩn bị cho trận chinh chiến tuần sau đi."

Phó Trầm trầm giọng nói: "Con biết."

Lưu lại câu nói này, hai cha con tan rã trong không vui, Độc Lưu thân là quản gia của hoàng thất, người đã nhìn Phó Tùy và Phó Trầm từ nhỏ đến lớn. Độc Lưu cũng vì hai cha con này mà phát sầu.

Thẩm Ly Chước thuần thục đi vào cửa thư phòng, cửa đều không có gõ liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Ông nhanh chân đi đến vị trí cách bàn Phó Tùy một mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn người bạn cũ, tâm tình hết sức phức tạp.

Lý trí nói cho ông biết, Phó Tùy thật sự rất yêu em trai của ông.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới A Tự là bởi vì hảo hữu mới rời khỏi Đế quốc, vừa nghĩ tới em trai của ông hiện tại còn không biết đang ở đâu chịu khổ, Thẩm Ly Chước liền oán hận cái người đã từng là hảo hữu này.

"Liên Bang bên kia truyền đến tình báo, cũng không có phát hiện ra A Tự."Thẩm Ly Chước ngăn chặn cảm xúc khác của mình, ý đồ để cho mình tỉnh táo cùng Phó Tùy thảo luận chuyện này.

"Bên kia ngươi có tin tức không."

Phó Tùy là đang ngồi trên ghế, nhưng hào quang của anh ta không bị dập tắt.

Dù cho bởi vì tư thế ngồi thấp hơn Thẩm Ly Chước một đoạn, nhưng Phó Tùy vẫn có phong thái của một người bề trên

"Tất cả các tinh cầu có đại dương đều đã được kiểm tra, không có.."Phó Tùy nói, lặng lẽ nắm chặt tay dưới bàn.

Hắn buông dòng suy nghĩ, ánh mắt rơi vào hoa viên ngoài cửa sổ.

Ở trong đó trồng đầy hoa tường vi hoa hồng mà A Tự thích nhất , Phó Tùy còn nhớ rõ Thẩm Ly Tự nói muốn muốn một cái hoa viên đầy tường vi hoa hồng.

Bây giờ Phó Tùy đã có vườn hoa rồi, nhưng anh lại đi mất.

Thẩm Ly Chước tính tình tỉnh táo không được thời gian quá lâu, nghe được Phó Tùy nói lời này, liền hung hăng một quyền đánh xuống bàn đọc sách.

"Chẳng lẽ A Tự có thể đột nhiên biến mất sao, gen thú nhân của thằng bé là cá voi trắng, vô luận như thế nào cũng không thể trong thời gian dài không tiếp xúc nước biển, tất cả các thành phố có biển đã tìm qua, vì cái gì không tìm thấy."

Phó Tùy cũng rất muốn đặt câu hỏi, nhưng hắn không có người để hỏi.

Nếu như tất cả tinh cầu có đại dương cũng không tìm thấy thân ảnh Thẩm Y Tự, suy đoán liền đi tới phần tồi tệ nhất.

Phó Tùy không muốn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Hắn nắm chặt bút máy, chậm rãi nhắm mắt lại.

Màn hình làm việc bên cạnh đột nhiên vang lên hai tiếng bíp bíp.

Phó Tùy xem xong tin tức này, bỗng nhiên đứng lên, hô hấp có chút gấp rút, gân xanh trên cần cổ tất cả đều bật đi ra.

Thẩm Ly Chước hỏi vội: "Có tin tức gì sao?"

Phó Tùy buông xuống màn hình, mắt trần có thể thấy có chút vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tìm được người cuối cùng liên hệ với A Tự trước khi rời đi ."

Cái gì?

Ánh mắt Thẩm Ly Chước sáng lên, đuổi theo sát bước chân của Phó Tùy, hai người đều nhất trí đi đến phòng khách.

Có một hàng thị vệ đứng bên ngoài phòng tiếp tân, thấy Phó Tùy đi tới, tất cả đều chào Phó Tùy theo nghi thức quân lễ tối cao.

Phó Tùy lại không có thời gian cùng bọn hắn nói chuyện, đẩy cửa ra tiến vào phòng khách, nhìn thấy bên trong là một người phụ nữ phi thường bất an.

Đội trưởng thị vệ đứng ở một bên liền giải thích: “Cô gái này làm việc ở hiệu thuốc hơn hai mươi năm trước, theo dõi đã rõ ràng từ lâu, nhưng từ thông tin mua thuốc, chúng tôi phát hiện cô ấy đã lấy thuốc cho Thẩm thiếu gia. ."

Đế quốc Norland đại đa số dược phẩm lưu động ghi chép đều là ẩn tàng, chỉ cần không chạm tới cấm dược, không có người sẽ quản ngươi mua cái gì thuốc.

Đội trưởng đội hộ vệ nói xong, anh ta đưa thuốc ẩn giấu cho Phó Tùy để kiểm tra.

Nhìn thấy tên dược phẩm, Phó Tùy lập tức cứng đờ, người luôn luôn tỏ ra tỉnh táo như hắn cũng không dám tin.

Thẩm Ly Chước đứng phía sau hắn, cũng không nhìn thấy tên dược phẩm, vội vàng gào to hỏi Phó Tùy nhìn thấy cái gì.

Trong mắt Phó Tùy, khi nhìn thấy hai chữ "que thử thai", máu của hắn gần như đông cứng lại..

Đội trưởng đội cận vệ đưa cho Thẩm Ly Chước một bản sao thông tin, sau khi nhìn thấy dòng chữ "que thử thai", phản ứng của Thẩm Ly Chước so với Phó Tùy còn lớn hơn nhiều.

"Que thử thai? A Tự mang thai???"

Đội trưởng cảnh vệ đi tới nhìn người phụ nữ đang ngồi trong phòng họp, người phụ nữ kia thấy khí thế của Phó Tùy cùng Thẩm Ly Chước, gian nan trả lời: "Tôi nhớ được người trẻ tuổi kia, kết quả khảo nghiệm là có thai, cậu ta lúc ấy còn rất vui vẻ, còn cùng tôi nói rất nhiều."

Phó Tùy hai tay nắm chặt màn sáng, gân xanh trên tay nổi lên: "Vậy em ấy vì cái gì còn muốn rời đi."

"Chuyện đó tôi không biết."Người phụ nữ bị phản ứng của Phó Tùy làm cho sửng sốt, thanh âm của cô cũng run rẩy lên, "Bất quá cậu ấy còn nói phải đi bệnh viện làm hoàn chỉnh kiểm tra, chụp x quang xong sẽ cho một người kinh hỉ."

Phó Tùy đứng tại chỗ và bình tĩnh hồi lâu, mới có thể miễn cưỡng tìm về một tia lý trí.

"Mang cô ta rời đi đi, an bài một chút."Phó Tùy sau khi để lại một câu như vậy cho đội trưởng đội cận vệ thì rời khỏi phòng họp.

Khi đi ngang qua đội hộ vệ ở cửa phòng họp, phó Tùy ra lệnh: "Đi đến viện khoa học bảo bác sĩ Liễu tới đây."

"Vâng!"

......

Thẩm Ly Chước lắng nghe toàn bộ những điều Phó Tùy nói.

Ông biết cái người tên bác sĩ Liễu này là ai, đó là bằng hữu của đệ đệ ông Liễu Thanh, hai người có thể nói là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Sau khi Thẩm Ly Tự rời đi, Thẩm Ly Chước cùng Phó Tùy ngay lập tức tìm được Liễu Thanh, nhưng biểu hiện của hắn cũng rất thương tâm khổ sở, còn thường xuyên hỏi hắn có tìm được Thẩm Ly Tự hay không.

Nhưng xét từ câu hỏi vừa rồi, nguyên nhân mà Thẩm Ly Tự rời đi, Liễu Thanh tất nhiên biết một chút.

Thẩm Ly Chước đột nhiên nghĩ đến hai cái bóng lưng ngày đó nhìn thấy ở dưới nhà để xe.

Nghĩ đến Thẩm Ly Tự lúc trước có thể là mang thai sau khi rời đi, hai bóng dáng quen thuộc từ phía sau đó ngay lập tức hiện lên trong đầu Thẩm Ly Chước.

Ông vốn định đuổi theo Phó Tùy để nói cho hắn biết, nhưng chân vừa nhấc, Thẩm Ly Chước đột nhiên nghĩ đến em trai hắn là bởi vì Phó Tùy nên mới rời đi.

Thẩm Ly Chước cắn răng, xoay người rời khỏi cung điện.

Không cần thiết phải nói cho Phó Tùy, nếu là mình tìm được A Tự trước, ông liền mang theo A Tự rời khỏi tinh cầu Mandela.

Thẩm Ly Chước rời khỏi cung điện, nóng lòng muốn về nhà đem tin tức mang tính đột phá báo cho cha mẹ.

——

《 Khu rừng ma thuật 》 Rất nhanh liền khai mạc, Kiều Thính Xuân cũng đem trợ lý mình an bài đưa đến trước mặt Thẩm Trĩ.

"Đây là cháu của chị, thằng bé tên Kiều An, người thật đàng hoàng tài giỏi, thằng bé khá lương thiện và có năng lực, em có việc gì thì cứ trực tiếp nói với nó."Kiều Thính Xuân sợ Thẩm Trĩ khó xử, còn cùng cậu nói rất nhiều.

"Em là nghệ sĩ, bề ngoài phi thường quan trọng, không cần cảm thấy ngại giao nhiều việc cho trợ lí, việc em cần phải làm là bảo vệ tốt ngoại hình của mình, thời điểm quay phim cần chú trọng kịch bản, còn lại tất cả đều giao cho Kiều An là được."

"Đúng rồi, gen thú nhân của Kiều An là chó lông vàng, em không sợ chó."Kiều Thính Xuân chần chờ một chút.

"Em không sợ."Thẩm trẻ con nhìn xem người nam nhân đứng bên cạnh Kiều Thính Xuân, quần áo tương đối dễ nhìn, trên đỉnh đầu còn mang theo một cái mũ lưỡi trai, khi cười lên trông có chút ngu ngơ.

Cậu hướng về phía Thẩm Trĩ cúi đầu một cái chín mươi độ: "Xin chào, Thẩm ca! Ta gọi Kiều An."

Thẩm Trĩ: !!!

Thẩm Trĩ bị cái cúi đầu khí thế dọa cho phát sợ: "Không cần không cần, chúng ta cùng tuổi, cậu gọi tôi là Chi Chi là được."

Kiều An ngu ngơ mà cười cười, gãi đầu một cái: "Vậy được, mình có bằng lái, về sau mình cũng sẽ kiêm chức lái phi hành khí cho cậu, công ty an bài cho chúng ta một cái phi hành khí siêu cấp đẹp trai ."

Thẩm Trĩ nhìn tính cách hoàn toàn khác biệt của Kiều Thính Xuân cùng Kiều An, nếu không phải bề ngoài hai người có chút tương tự, Thẩm Trĩ tuyệt đối nghĩ không ra bọn họ thế mà lại là cô cháu.

Kiều Thính Xuân mặc dù tìm cho Thẩm Trĩ một trợ lý, nhưng cô vẫn tự mình đưa Thẩm Trĩ đến đoàn làm phim.

Đoàn làm phim đặt cả một khách sạn gần phim trường, Kiều An xách hành lý của Thẩm Trĩ lên lầu, sau đó không nói một lời bắt đầu xếp quần áo vào vali cho Thẩm Trĩ.

Thẩm Trĩ muốn ngăn một chút, nhưng động tác của Kiều An thật sự quá nhanh.

May mắn thay cậu đã đóng gói riêng tất cả những đồ ăn gây béo của mình trong chiếc túi bịt kín.

Thẩm Trĩ xấu hổ dời ánh mắt.

Nhìn thấy cháu trai bận bịu tứ phía, Kiều Thính Xuân cũng không có ý định giúp một tay, mà là ngồi trên ghế sa lon trong khách sạn, lấy ra màn hình bắt đầu xử lý công việc.

Dáng vẻ bận rộn của Kiều Thính Xuân rơi vào đáy mắt Thẩm Trĩ, cậu đến bảng điều khiển trong phòng và gọi một ít cà phê và trái cây.

Cà phê cùng hoa quả rất nhanh được đưa lên, thẩm Trĩ mở cửa nhận lấy đồ từ trong tay người máy.

Kiều Thính Xuân vừa rả lời xong tin nhắn, đã thấy bên cạnh xuất hiện một chén cà phê.

Dọc theo cốc cà phê nhìn lên, khuôn mặt của Thẩm Trĩ liền xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Thính Xuân.

Thẩm Trĩ giải thích nói: "Cà phê của khách sạn, vừa mới đưa tới, bỏ thêm viên đá cafe đá kiểu Mỹ."

Sở thích của Kiều Thính Xuân không khó để tìm ra, Thẩm Trĩ chỉ xem xét mấy lần liền phát hiện ra cô rất thích uống cafe đá kiểu Mỹ.

Kiều Thính Xuân cho tới bây giờ chưa bao giờ mang đến một nghệ sĩ không rắc rối, chu đáo và chăm chỉ như vậy, với thiên phú diễn xuất cao.

Cô bưng cà phê lên nhấp một miếng, nói câu cảm ơn.

"Ngồi một chút đi, vừa vặn chị muốn cùng em nói một chuyện."Uống xong cà phê, Kiều Thính Xuân nói.

Thẩm Trĩ hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn là ngồi xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh.

Chờ Thẩm Trĩ ngồi xuống, Kiều Thính Xuân mở miệng: "Chị mới nhận được một thông tin, Hoàng Nguyên mấy ngày trước có tiếp xúc với công ty bên cạnh, hợp đồng của hắn chỉ còn lại mấy tháng, nếu như không ngoài ý muốn hẳn là sẽ nhảy đến công ty sát vách."

Thẩm Trĩ nghiêm túc nghe, cậu hỏi: "Kiều tỷ là lo lắng hắn sẽ gửi bản thảo tống tiền em?"

Kiều Thính Xuân ừ một tiếng: "Hắn một mực tại chuyển hình, nếu như em thành công nổi tiếng, thì chính là lực cản lớn nhất với sự chuyển hình của hắn."

"Mà lại hắn là người lòng dạ hẹp hòi, trước đó chị không có ký hợp đồng với hắn mà là lựa chọn em, Hoàng Nguyên khẳng định ghi hận lên trên em."

Thẩm Trĩ trầm tư một lát: "Chuyện này hẳn là giao bộ phận công chúng xử lý a."

Nhìn dáng vẻ không từ tốn của Thẩm Trĩ, Kiều Thính Xuân hài lòng: "Hoàn toàn chính xác, chị nói rồi, chỉ là muốn chào hỏi sớm một chút, đến lúc đó trên mạng có cái thông cáo gì bôi đen em, thấy được cũng không cần khổ sở."

Nghệ sĩ cần đối mặt với đủ loại bình luận trên Internet, người có tâm lý hơi yếu ớt rất dễ dàng liền gánh không được.

Mặc dù Kiều Thính Xuân tin tưởng vào năng lực nhìn người của mình, mặc dù Thẩm Trĩ cũng không phải người có tâm lý yếu ớt, nhưng cô sẽ không bỏ lỡ những gì nên được nhắc nhở.

"Em biết."Thẩm Trĩ đáp.

Kiều Thính Xuân lại nói: "Còn có liên quan đến tài khoản Tinh Võng của em, công ty đã xử lý cho em rồi. Quay xong bộ phim này, em có thể thông qua xác thực, mật khẩu sẽ được gửi cho em sau."

"Nhưng nếu em đưa ra bất kỳ nhận xét không phù hợp nào về Tinh Võng, mật khẩu tài khoản của em ập tức sẽ bị mất, về sau liền hoàn toàn do công ty toàn quyền quản lý."

"Em biết rồi Kiều tỷ."Đối với phần công tác này, thái độ của Thẩm Trĩ thật sự rất tốt, "Em sẽ chỉ sử dụng nó để đăng một số bức ảnh hoặc sử dụng nó cho công việc hàng ngày, nếu như em có fan hâm mộ, thì sẽ là những gì fan hâm mộ tương đối thích xem."

Kiều Thính Xuân hơi ngừng lại, lập tức cười nói: "Em biết thì tốt rồi."

"Nghỉ ngơi đi, chị lát nữa sẽ về công ty, về sau có chuyện gì, em cứ nói cho Kiều An là được rồi."

"Ân, kiều tỷ gặp lại."

Kiều Thính Xuân ngồi một hồi sau, liền rời khỏi khách sạn. Nhưng chân trước cô vừa rời đi, bên trên Tinh Võng lại đột nhiên tuôn ra một cuộc thảo luận trong phạm vi nhỏ liên quan tới Thẩm Trĩ.