Chương 2.2: Cả tiểu khu bị phong toả

Ngoài việc có thêm một cái tủ rượu ở ngoài phòng khách, bên trên bày đủ loại rượu vang sặc sỡ sắc màu ra thì số đồ gia dụng khác vẫn là mấy món do hai người mua về từ IKEA* năm đó.

*IKEA là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển, là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới.

Thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là chiếc bàn trà nhỏ màu vàng mang phong cách Bắc Âu đặt phía trước sofa vải.

Trước kia, mỗi cuối tuần, cô thích nhất là bày một đống đồ ăn vặt lên bàn, sau đó nằm ườn trên ghế sofa vừa ăn khoai tây chiên vừa xem show tạp kỹ.

Cam Điềm liếc mắt nhìn bàn trà, thằng cha này dùng nó suốt ba năm trời, hiện giờ đã không chịu nổi sức nặng nhưng anh ta vẫn không nỡ mua cái mới, ngay cả mấy cái chân bàn bị hỏng cũng được độn thêm góc để dùng tiếp.

Cô không khỏi thở dài, người đàn ông năm đó luôn đứng nhất ở Đại học K nay lại thành ra cái dạng này, đến tiền mua đồ gia dụng mới cũng không có.

"Gấu của tôi đâu?" Cô thu lại ánh mắt dò xét, chỉ sợ nếu ở lâu thì người đàn ông này sẽ vay tiền cô mất.

Giọng điệu người đàn ông mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi lại: "Gấu gì?"

"Là con gấu mà trước đây tối nào tôi cũng ôm nó ngủ đó... Là con gấu Teddy, đầu và tai của nó đều rất tròn đó..."

Không biết tại sao mà Cam Điềm lại cảm thấy mình vừa gặp Giang Dĩ Hằng là khả năng mô tả lập tức rơi xuống mức như một đứa trẻ con học mẫu giáo.

Người đàn ông làm mặt lạnh đi ra ban công, mở ngăn kéo trên cùng rồi lấy gấu Teddy ở trong ra, sau đó đưa cho cô bằng một tay.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Đối diện với ánh mắt mang theo chút nghi ngờ của người đàn ông, Cam Điềm vội đưa tay nhận lấy con gấu xơ xác: "À không, tạm biệt."

Tay trái ôm gấu, tay phải kéo vali sải từng bước lớn.

Sau lưng truyền đến tiếng sập cửa nặng nề.

Vừa bước ra cửa lớn của toà nhà, Cam Điềm dựa vào khứu giác nhạy bén sau ba năm làm phát triển kinh doanh của mình lập tức cảm thấy bầu không khí này không đúng, cực kỳ không đúng.

Cả tiểu khu vừa nãy còn nhộn nhịp ồn ào bây giờ đã trở nên yên tĩnh không một tiếng động, chó mèo chim chóc cũng không kêu nữa, ngay cả bà cụ bán cà tím cũng biến mất không thấy tăm tích đâu, còn có người sắc mặt sốt sắng, trái phải xách gạo và đồ ăn chạy về nhà.

Dự cảm không tốt lập tức nảy ra trong đầu, chẳng lẽ...

Cam Điềm kêu thảm, kéo vali điên cuồng chạy thẳng về phía cổng lớn, tốc độ cực nhanh như được Tô Bỉnh Thiêm hộ thể.

Nhưng, muộn rồi...

Chỉ thấy xe cảnh sát nháy đèn xanh đỏ đang đỗ bên ngoài, một bác gái trong uỷ ban dân cư mặc áo mưa trong suốt, đeo khẩu trang che gần nửa khuôn mặt, trên tay cầm loa, hét lên rát cổ bỏng họng.

"Cách ly rồi, khoá cửa rồi, chỉ cho vào không cho ra."

Chú bảo vệ đứng bên cạnh, hì hục đẩy rào vây quanh lối ra vào của tiểu khu.

"Sao mấy người không thông báo từ sớm?" Có người trách móc.

Bác gái trong uỷ ban dân cư hùng hổ mắng lại: "Thông báo sớm để các người có thời gian chạy mất à?"

Mấy anh shipper đến giao hàng chưa kịp rời đi ngồi trên xe điện cũng nháo nhác than vãn, kết quả lại chỉ đổi được một câu bác bỏ gay gắt hơn câu trước.

"Không được, đây là lệnh của Chính phủ."

"Thế phải cách ly bao lâu?"

Anh shipper Kinh Đông sắp phát khóc, cảm giác tuyệt vọng hệt như cái anh người trần như nhộng ở Minnesota đêm đó.

"Phải cách ly 14 ngày."

Trong tiếng hú hét thảm thiết, Cam Điềm siết chặt tay cầm vali, nghẹn họng không nói nên lời, cảm giác sắp ngất đi ngay tại chỗ.