Chương 3: Không cương lên được

Tống Vũ quay người: Nếu Tưởng Chu quay trở lại, thấy hắn phanh lớn ngực, để lộ vυ" cho Tống Tiêu Tiêu bú, nhất định sẽ coi hắn thành trò cười.

Tiếc là Tống Tiêu Tiêu không hiểu được nỗi lo của Tống Vũ, nắm lấy đầu vũ hồng hồng trong chốc lát, sau đó liền há miệng ngậm lấy.

Tuy không mυ"ŧ được dòng sữa ngọt ngào, nhưng cô vẫn cố gắng mυ"ŧ tận mười phút.

Cái miệng chỉ có hai cái răng sữa nho nhỏ, lực cắn còn nhẹ hơn muỗi cắn.

Chỉ là Tống Vũ không quen để người khác chạm vào.

Bởi vì Tống Tiêu Tiêu là con của em gái, lại không nghe hiểu lời hắn nói, vừa nhỏ bé vừa mỏng manh, Tống Vũ nắm tay vài lần, cuối cũng vẫn không đẩy cái đầu nho nhỏ ra.

Sau khi thoát được, Tống Vũ nhanh chóng cài lại áo sơ mi, bế bé con nhỏ đặt lại trên nôi em bé, ra lệnh cho Tưởng Chu mau chóng tìm cho Tống Tiêu Tiêu một vυ" em.

Buối tối Tống Tiêu Tiêu lại quấy khóc, Tống Vũ bế cô lên dỗ, bàn tay nhỏ bé cách một lớp áo ngủ chọc chọc vào ngực của hắn.

Tống Vũ: “.......”

Nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến mức đỏ ửng của Tống Tiêu Tiêu, Tống Vũ cố nén cảm giác khó chịu, chủ động cởi bỏ vạt áo, để lộ đầṳ ѵú tròn trịa.

Tống Tiêu Tiêu lập tức nín khóc, mỉm cười há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hồng mềm mại.

Ngủ cũng không nhả ra.

Tống Vũ sợ cô tỉnh giấc, cố gắng chịu đựng ôm cô ngủ.

.....

Tưởng Chu rất quan tâm tới Tống Tiêu Tiêu, qua vài lần sàng lọc, chỉ mất ba ngày đã tìm được vυ" em Thẩm Tình có chất lượng sữa tốt, lại đang không làm việc cho bất kì nhà nào khác.

Tống Vũ bị nhốt ở phố đông, Tưởng Chu phải chăm sóc Tống Tiêu Tiêu đang ngủ trên phòng, để Thẩm Tình chờ ở dưới lầu.

Chiều tới.

Tống Vũ trở về, toàn thân đầy máu, khiến Thẩm Tình sợ đến mức sắc mặc trắng bệch, bàn tay vốn định xoa nắn bầu ngực căng phồng giờ lại trực tiếp để yên trên đó, quên cả cử động.

“Vυ" em?” giọng hắn khàn khàn.

Thẩm Tình run rẩy, “Vâng, vâng.......Hổ gia.”

Tống Vũ gật đầu, lập tức đi vòng qua cô, tới phòng bên tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi mới đi qua phòng ngủ chính, nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của Tống Tiêu Tiêu, hơi nhíu mày, khiến cho gương mặt vốn tuấn tú lại trở nên dọa người trong nháy mắt.

“Không phải tôi bảo cậu đánh thức con bé dậy à?”

Trong lòng Tưởng Chu khẽ run, “Hổ gia, Tiêu Tiêu nhỏ ngủ ngon quá, em không nỡ......”

Tống Vũ đá vào đầu gối Tưởng Chu, “Cút xuống tra hỏi người đàn bà kia đi.”

Tưởng Chu lưu luyến nhìn Tống Tiêu Tiêu, sau đó cố ý khập khiễng đi ra khỏi phòng.

Nhưng chẳng có ai để ý.

Tống Vũ đặt bàn tay to lớn như có thể che được cả nửa thân mình bé con, gập ngón tay lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay nhỏ bé mềm mại của cô, “Tiêu Tiêu, tỉnh dậy đi.”

Tống Tiêu Tiêu dường như nhận ra được hơi thở của Tống Vũ, thật sự mở mắt, tay nhỏ vươn ra muốn bắt lấy đầu ngón tay thô ráp của hắn, không bắt được, lại tiếp tục bắt.

Qua vài lần, tự thấy vui vẻ, bật cười khanh khách.

Ngoan ngoãn đến mức khiến tâm can Tống Vũ mềm nhũn.

Hắn có thể mắng Tưởng Chu, nhưng một câu mắng cô cũng không nỡ.

Hắn vô cùng thuần thục bế bé con lên, cầm lấy cái trống bỏi nhỏ nhét vào trong lòng cô, “Chơi cái này đi.”

Tống Tiêu Tiêu đẩy ra, khuôn mặt mềm mại khẽ cọ vào ngực hắn.

Lòng bàn tay che lại cái miệng nhỏ của cô, Tống Vũ nhanh chóng đi xuống lầu.

Tưởng Chu nghe thấy tiếng bước chân, bèn trấn an Thẩm Tình đang khẩn trương bên cạnh, “Hổ gia không ăn thịt người. Tiêu Tiêu lại rất ngoan. Cô cứ làm tốt là được.”

“.......Hiểu rồi ạ.” Thẩm Tình miễn cưỡng cười một cái.

“Ôm cẩn thận chút.” Tống Vũ dặn dò xong, bèn đưa Tống Tiêu Tiêu giao lại cho Thẩm Tình.

Thẩm Tình đã từng cho trẻ con bú, rất thuần thực ôm lấy Tống Tiêu Tiêu, thấy hai người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô, có chút ấp úng, “Hổ gia, anh Tưởng, hai người có thể quay mặt đi không?”

Tưởng Chu đỏ mặt, vội vàng quay người đi.

Tống Vũ lại cứ đứng im bất động, “Tôi không nhìn cô, làm sao biết được Tiêu Tiêu có thích cô hay không?”

Thấy Thẩm Tình như muốn khóc, Tống Vũ bèn giải thích, “Yên tâm, ông đây không cương lên được.”

Tưởng Chu: “........”

Thẩm Tình: “........”