Chương 16: Còn dám náo loạn với chú???

“6 năm trước ông nội giao em cho anh, chính là để anh dạy dỗ em”. Anh vừanói, bàn tay vừa niết xuống, Kỷ Diễm Nhi cắn ngón tay, nhịn tiếng rên xuống, mặt dán lên mặt bàn, giảm bớt hơi nóng trên mặt cô.“Em không ngoan, không hiểu chuyện, không nghe lời… Không phải nên đánh sao?". Lại đánh bên trái một cái.

“Anh cho rằng anh dạy em tốt rồi mới đi”.

Hay bàn tay anh nắm lấy mông, kéo ra hai bên một chút, đồng thời chen vào bên trong, lớp vải quần thô ráp áp lên

nơi non mềm của cô.

“Một chốc lại gây chuyện, không nghe lời”. Tay giơ lên, bên phải lại hồng thêm một chút.

“Cũng có thể là do anh đi quá lâu rồi, trở về phải dạy dỗ kỹ lại một chút”.

Cơn đau nhói từ chỗ bị đánh như có dòng điện nhỏ, nhanh chóng lan ra khắp người.

“Chú nhỏ…” đúng là kẻ không có tiền đồ.

Quý Lâm Khâm mân mê:

“ Bị đánh đau rồi?”

“Vâng…”

“Còn dám náo loạn với chú?”

“ Không dám nữa”. Cô cắn răng nói.

Tức chết đi được, tức chết đi được, tên Quý Lâm Khâm này, vẫn chẳng khác gì lúc chưa đi, anh ta là một kẻ nhẫn tâm, sao lại vẫn khí phách như thế? Cô gái nhỏ tức giận trong lòng, trong lòng Quý Lâm Khâm cũng hết cách. Cô tức giận cũng là đúng, người không đúng là anh.

Sau khi Quý Lâm Khâm quay về, mỗi lần đều muốn từ từ nói chuyện với cô, từ từ đến, từ từ cùng nhau, nhưng mà anh không giỏi ăn nói, kiên nhẫn và lý trí, hễ cứ gặp cô là bay biến rồi.

Hơn nữa, mới về hai ngày rất nhiều việc, càng lúc càng ít thời gian ở riêng với cô. Anh còn ngại để lộ suy nghĩ thật bên trong của mình, suy nghĩ thật thực sự có chút dơ bẩn, lộ ra chút mầm mống sẽ dọa Kỷ Tam Nhi chạy mất.

Quý Lâm Khâm thả cô ra, chỗ quần dán vào nơi mềm mại của cô kéo ra một sợi

tơ trong, làm ướt một mảnh đũng quần anh, trầm mặc rút khăn giấy, lau sạch nước chảy trên da thịt, khăn ướt đẫm, ướt cả ngón tay anh.

Kéo quần lên cho cô, kéo váy xuống, kéo người thẳng lên. Thân hình dưới bàn tay ấm áp, tùy ý để mặc anh sắp xếp.

Anh nghĩ không thông, vì sao Kỷ Tam Nhi là người hoạt bát như thế, nếu cô ấy là một vật nhỏ, có thể dán lên người anh, có thể tuỳ ý bỏ vào túi, vĩnh viễn ở trên người anh. Vậy thì tốt biết bao.

Lại nói, lúc này cô ngồi trên bàn đối diện với anh, mặt đỏ hồng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, bĩu môi, thật sinh động.

Quý Lâm Khâm lại cười, cười một Kỷ Diễm Nhi sinh động hoàn hảo.

“Anh còn có việc ở đơn vị, em ở đây chờ một chút, đến tối anh đưa em về, biết chưa?”

Cô không trả lời.

“Kỷ Tam Nhi”

“Cháu biết rồi…”

Rất không kiên nhẫn, rất không vui.Quý Lâm Khâm cầm một tập văn kiện dày, đi hai bước đã quay lại, giữ chặt một

bên cằm cô, hôn tới mức cô thở hổn hển, anh mới nhỏ giọng nói:

“Ngoan một chút, đừng chạy loạn, đừng đi trước”.