Chương 15: Kỷ Tam Nhi, cháu đúng là thiếu dạy dỗ!!!

Hai tay Quý Lâm Khâm ôm lấy hai bên má cô, lúc này mới hỏi: “ Vào đơn vị làm gì?”Kỷ Diễm Nhi mở chai nước uống 2 ngụm, nghĩ xem nói thế nào:

“Cháu đến đón ông nội”.

Quý Lâm Khâm nhướn mi:

6“Kỷ Tam Nhi, chú còn không hiểu cháu sao?”

Một đứa không có lương tâm, có thể biết săn sóc như thế sao?

Lời nói nói ra thật mất mặt:

"Không cần chú quản”.

“Việc của cháu chú có thể không quản à?”

“ Sao lại không thể, chú vung tay bỏ mặc cũng sắp 4 năm rồi, sao không thấy chú quản.” Thấy Quý Lâm Khâm cũng không quá tức giận, cô bắt đầu không đúng mực.

Vừa nói xong, Quý Lâm Khâm trầm mặc.

Một hồi sau, anh nắm lấy tay cô, nhìn vết thương trên đó.

“Tự mình chú ý một chút, đừng chạm vào nước, ít ăn mặn ăn dầu mỡ, nếu không sẽ để lại sẹo, ngày mai nhớ thay thuốc”.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa vùng da quanh vết thương:

“Có đau không?”

Kỷ Diễm Nhi không nói chuyện.

Anh lại nói: “ Dù sao chú cũng đã quay về rồi, những chuyện của cháu, lớn nhỏ chú đều quản”.

“Quản như thế này à? Ba ba”. Một tiếng “ba ba” này, mỉa mai biết bao!

Quý Lâm Khâm chen vào giữa hai chân cô, hơi thay đổi sắc mặt:

"Đúng là rất thiếu dạy dỗ.”

Anh nắm đầu gối nhỏ kéo cô vào gần mình hơn.

"Quý Lâm Khâm”.

Nơi nào đó cách lớp quần áo chọc vào cô.

Quý Lâm Khâm bắt lấy hai chân cô, lật úp người cô xuống.

Kỷ Tam Nhi bị ấn nửa người xuống bàn làm việc của anh, mũi chân mơ hồ chạm xuống đất, Quý Lâm Khâm kéo váy cô, túm chặt trên eo, nhìn quần tất mỏng trên người cô, lại rất bất mãn, nắm cả qυầи ɭóŧ bên trong, kéo xuống tận

đùi.

Cả người dán lên cô, tay ôm lấy ngực cô:

"Lúc nãy không phải vừa gọi ba ba sao?”

“Bốp” một tiếng, âm thanh giòn tan, cúi đầu nhìn, cặp mông vốn trắng nõn hiện lên một vết dấu tay đỏ.

“Á..”

Âm thanh phát ra khiến mặt Kỷ Tam Nhi đỏ tận mang tai.

Kêu cái gì, có đau gì đâu chứ! Cái tát trên mông trắng nõn, giống như tìm đúng chỗ! Giống… chút anh đào trên kem phô mai, trắng và hồng lẫn lộn, khiến người ta thèm muốn!

Bàn tay Quý Lâm Khâm không nỡ buông ra, cảm giác tinh tế trên tay, vừa mềm vừa trơn trượt.

Lòng bàn tay anh thật nóng, ấn lên vết đỏ, vừa nóng vừa bỏng bắt đầu hòa vào với nhau.

Kỷ Diễm Nhi quay đầu trừng anh, cảm thấy thật xấu hổ, làm gì có ai hơn 20 tuổi đầu rồi còn bị đánh mông để dạy dỗ.

Cái nhìn này, vừa mông lung, lại có chút tức giận, thêm chút oán thán, càng nhiều hơn là xấu hổ! Nói ra thì xấu hổ có lẽ là tinh tế và nội liễm, cô vừa xấu hổ vừa phóng đãng, đây là thiên tính, thiên tính sẽ quyến rũ người khác.

Quý Lâm Khâm khó khăn lắm mới rời ánh mắt khỏi gương mặt cô, cúi đầu nhìn, khối nổi lên giữa quần bộ đội xanh đậm, một bên vừa trắng vừa hồng, còn một bên… Còn chưa kịp. Anh niết hai cái như trầm mê, tay trái vung lên, lại “bốp” một tiếng.

“Á…” Tiếng Kỷ Diễm Nhi hơi run rẩy, cả người đều run rẩy, cặp mông đầy đặn nảy lên, vô cùng gợi cảm.

Đũng quần xanh lục không tự giác mà chen vào, màu xanh và màu trắng, vừa cứng rắn lại vừa mềm mại…

Kỷ Diễm Nhi cảm giác được thứ đồ chen vào giữa hai chân, cảm giác bị đè ép này, cô không tự giác hé miệng thở ra, hơi thở biến thành nặng nề nóng bỏng...